Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 240: Đã sửa chữa
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:46:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Uyển Liên tự nhiên đáp lời: "Được chứ!"
"Vậy cảm ơn cô nhé!" Tống Quang Thục vui vẻ .
"Chuyện nhỏ thôi mà, cần khách sáo!" Thực Lục Uyển Liên sớm nghĩ kỹ cốt truyện .
Câu chuyện là: Năm đó Tần Nhân Xương xuống nông thôn khảo sát thì kẻ gian ám toán, tình cờ gặp Hoắc Ngọc Nhi đang chạy trốn khỏi bọn buôn .
Lúc Hoắc Ngọc Nhi trúng loại t.h.u.ố.c đó, Tần Nhân Xương cũng ám toán, hai củi khô lửa bốc, xảy chuyện trong một hang động tối đen.
Xong việc, Tần Nhân Xương tỉnh thấy Hoắc Ngọc Nhi , còn tưởng rằng mơ nên cũng để ý, và căn bản Hoắc Ngọc Nhi mang thai!
Hơn hai mươi năm , do tình cờ phát hiện Hoắc Chiến Đình ngoại hình giống , ông mới nhớ chuyện ngoài ý lãng quên .
Lục Uyển Liên bịa một câu chuyện "ngoài ý ", rốt cuộc nếu bịa đặt quá đà cũng , hơn nữa bà cũng cố ý bôi đen Hoắc Ngọc Nhi quá mức.
Tống Quang Thục hài lòng. Bà thể chấp nhận chuyện "tiểu tam" và con riêng, nhưng "tiểu tam" nhất định là loại đê tiện. Cho nên, bà sửa một chi tiết nền tảng câu chuyện mà Lục Uyển Liên dựng lên.
Tống Quang Thục đổi thành: Tần Nhân Xương xuống nông thôn khảo sát thì kẻ gian hãm hại, Hoắc Ngọc Nhi hổ, thừa nước đục thả câu, cưỡng ép ngủ với Tần Nhân Xương.
Bàn tính của Hoắc Ngọc Nhi gảy khéo, định bụng lén lút m.a.n.g t.h.a.i con của Tần Nhân Xương, chờ mười tháng sinh con xong sẽ bế đứa bé đến tận cửa ép vợ danh chính ngôn thuận là bà thoái vị!
Đáng tiếc, cô , lúc sinh con thì khó sinh, đời nhà ma, kế hoạch mang con đến ăn vạ cũng c.h.ế.t yểu theo.
Có câu thế nào nhỉ, kẻ đê tiện ắt trời phạt!
Hoắc Ngọc Nhi đây là báo ứng!
Hừ!
Tống Quang Thục biên soạn một câu chuyện mới, ngày hôm liền nóng lòng chờ mà tìm Hoắc Chiến Đình để thị uy địa vị cả của .
Một đứa con riêng lên mặt bàn, bà thể bóp mũi nhận, nhưng đừng hòng mong bà cho sắc mặt !
...
Bên , Khương Nghiên vẫn Tống Quang Thục tới "kiếm chuyện" để tìm cảm giác tồn tại!
Nửa buổi sáng, Khương Nghiên định xem căn nhà mới mua.
Nhà cũ của chủ nhiệm Trương là nhà tranh vách đất, tuy diện tích lớn nhưng quả thực rách nát cũ kỹ. Khương Nghiên san bằng để xây thành nhà ngói, đến lúc đó nếu quy hoạch phá dỡ cũng đền bù nhiều hơn!
Nào ngờ mới khỏi cửa liền thấy Tống Quang Thục đang kiêu căng ngạo mạn ở đó, bộ dạng như đang chờ Khương Nghiên đến thỉnh an bà !
Khương Nghiên thấy mà phát ngán, thật là đen đủi. Cô chẳng thèm để ý đến Tống Quang Thục, định bụng vòng qua bà .
"Khương Nghiên, cô đó cho , cô thấy đang ở đây ?" Tống Quang Thục cao giọng gọi giật Khương Nghiên .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Nghiên vẻ mặt kinh ngạc: "Ô kìa, đúng là chú ý thật, cơn gió nào độc thế , cư nhiên thổi cả Tần đại phu nhân ngài đến chỗ ?"
Tống Quang Thục sa sầm mặt: "Cô bớt bộ tịch mặt , cũng chẳng tới cái chỗ của cô! Nếu vì con đê tiện của Hoắc Chiến Đình hổ quyến rũ Nhân Xương nhà , thì mới lười để ý đến cô!"
Sắc mặt Khương Nghiên trầm xuống: "Tống Quang Thục, miệng bà sạch sẽ một chút cho !"
Tống Quang Thục chịu thôi: "Sao nào? Đã dám đĩ thì đừng sợ , quyến rũ đàn ông của khác, phá hoại gia đình khác, chồng cô chính là loại hổ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-240-da-sua-chua.html.]
"Bốp!"
Khương Nghiên tát một cái giáng trời mặt Tống Quang Thục: " bảo bà giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ, bà thấy ?"
"Cô..." Tống Quang Thục ôm mặt tức c.h.ế.t, nhưng ngại vũ lực của Khương Nghiên nên dám đ.á.n.h !
Sợ đ.á.n.h thê t.h.ả.m hơn!
Tống Quang Thục uất ức nuốt cục tức xuống, với Khương Nghiên: "Năm đó Nhân Xương xuống nông thôn kẻ gian hãm hại, chồng cô thừa cơ lợi dụng, nhân cơ hội mang thai. Chuyện đúng sai năm xưa nhiều. Cô chuyển lời cho Hoắc Chiến Đình, thể để Nhân Xương nhận đứa con trai , cũng rộng lượng cho phép nó gọi Nhân Xương là cha. mà, tất cả thứ của nhà họ Tần đều là của Quân Diệp nhà , nửa xu quan hệ nào với Hoắc Chiến Đình và cô cả!"
Vốn dĩ Tống Quang Thục còn chuẩn một tràng lời lẽ c.h.ử.i rủa Hoắc Ngọc Nhi, nhưng dám mắng !
Khương Nghiên lúc mới hiểu vấn đề: "Cho nên, bà chạy tới đây là Hoắc Chiến Đình là con ruột của Tần Nhân Xương?"
"Tuy rằng thừa nhận, nhưng sự thật là , Nhân Xương nhớ đoạn quá khứ đó, nhớ tên Hoắc Ngọc Nhi ." Nói đến đây, Tống Quang Thục nhịn lầm bầm oán trách: "Đều tại chồng cô, nếu tại cô , hiện tại cũng đến nỗi chỉ trỏ!"
Bà là sĩ diện nhất, bà thể tưởng tượng khi chuyện lộ , sẽ bàn tán về bà thế nào!
Khương Nghiên cạn lời, bà ở đây bịa chuyện hươu vượn, thế mà còn vẻ ủy khuất!
"Tống Quang Thục, bà cứ yên tâm , chồng tuyệt đối sẽ mù mắt mà coi trọng loại hèn nhát như Tần Nhân Xương . Hoắc Chiến Đình tuyệt đối con trai Tần Nhân Xương. Hơn nữa so với loại đàn bà hổ, tâm địa đen tối, bẩn thỉu đến mức cạy chân ngửi như bà, thì chồng quả thực là tiên nữ!"
"Cô mắng ai bẩn thỉu hả?" Tống Quang Thục tức sắp c.h.ế.t . Bà chịu mang tiếng là để Tần Nhân Xương nhận tội quan hệ nam nữ bất chính, nhận đứa con rơi , thì Khương Nghiên lẽ mang ơn đội nghĩa, cảm kích sự rộng lượng của bà , kết quả cô mắng bà !
Khương Nghiên biểu cảm của Tống Quang Thục mà thấy buồn nôn: "Đừng dùng cái tâm hồn dơ bẩn của bà để vấy bẩn chồng ? Chồng cho dù từ kẽ đá chui cũng thể là con trai Tần Nhân Xương. Cũng là đầu tiên thấy vội vàng nhận con riêng cho chồng như thế, quan trọng nhất là đứa con riêng còn là con ruột của khác!"
"Cô tin? Cô thế mà tin!" Tống Quang Thục vẻ mặt thể tin nổi!
"Tại chúng tin câu chuyện bà bịa chứ? đúng là bà chọc cho tức điên , thế mà đây bà bịa chuyện bôi nhọ chồng !"
"Cút! Có bao xa thì cút cho bà đây xa bấy nhiêu!"
Khương Nghiên đẩy mạnh Tống Quang Thục một cái.
Tống Quang Thục tức điên : "Khương Nghiên, cô đừng rượu mời uống uống rượu phạt. nguyện ý bóp mũi nhận đứa con hoang , các nên mang ơn đội nghĩa, cảm tạ trời đất mới !"
"Bốp!"
Tống Quang Thục còn xong, Khương Nghiên giáng thêm một cái tát lên mặt bà : " tạ ơn bà hai cái tát bà !"
Nói xong, trở tay bồi thêm một cái tát nữa mặt Tống Quang Thục!
"Khương Nghiên, cô..." Tống Quang Thục tức điên .
Khương Nghiên: "Cô cái gì mà cô, đ.á.n.h bà chính là đấy. Đồ bệnh hoạn, phát điên thì chỗ khác mà phát điên, bớt lượn lờ mặt !"
Tống Quang Thục: "......" A a a, bà sắp tức c.h.ế.t !
"Cảnh cáo bà, còn dám mắng chồng một câu nữa, g.i.ế.c c.h.ế.t bà!" Khương Nghiên lạnh giọng cảnh cáo, tay còn giơ cao lên bộ đ.á.n.h Tống Quang Thục.
Tống Quang Thục sợ tới mức rụt cổ, lùi phía mấy bước, chỉ Khương Nghiên : "Cô... cô đừng bậy nhé. chính là chồng cô đấy. Ở thời xưa, Hoắc Ngọc Nhi chỉ là tiểu , ngoại thất, thứ đồ chơi lên mặt bàn, mới là chồng chính thức của cô!"
Khương Nghiên: "......" Giờ khắc , một vạn câu c.h.ử.i thề thốt !