Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 238: Bạch liên hoa già lại muốn giở trò

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:46:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoắc lão gia t.ử theo, vợ chồng son ngoài hẹn hò, ông kỳ đà cản mũi!

 

Kinh đô dù cũng là thủ đô của Hoa Quốc, náo nhiệt hơn Sơn Thành nhiều, cũng phồn hoa hơn nhiều, nhưng sự phồn hoa khác với Cảng Thành.

 

Sự phồn hoa của Cảng Thành là cao điệu, phô trương, còn sự phồn hoa của Kinh đô là điệu thấp, xa hoa.

 

Tuy nhiên Khương Nghiên hứng thú với sự náo nhiệt , mục đích của cô là mua nhà.

 

Ở Kinh đô lạ nước lạ cái, khi dạo cửa hàng bách hóa, Khương Nghiên liền quen với nhân viên bán hàng. Trong lúc chuyện, Khương Nghiên cô nhân viên tên Trương Cúc là Kinh đô gốc, ruột chủ nhiệm ở xưởng chế biến thịt, thế là liền hỏi thăm cô chỗ nào nhà bán.

 

Khương Nghiên tìm hiểu qua, lúc nhà ở thương mại còn hưng khởi, nhưng giao dịch nhà ở ngầm vẫn thể thực hiện .

 

Chỉ cần thao tác thỏa đáng thì sẽ nguy hiểm gì.

 

Cho nên Khương Nghiên mua một căn, nếu thể thì mua nhiều mấy căn cũng .

 

Cô nhân viên quanh bốn phía, thấy ai chú ý tới họ liền ghé sát Khương Nghiên hạ giọng hỏi: “Đại t.ử thật sự mua nhà ?”

 

Khương Nghiên chân thành: “Đương nhiên , nếu hỏi thăm chị gì?”

 

Cô nhân viên gật gật đầu: “Nếu đồng chí Khương thật lòng mua, thể giới thiệu cho cô một chỗ?”

 

Mắt Khương Nghiên sáng lên, thật ?

 

“Đương nhiên , lừa cô gì? Chẳng qua căn nhà đó ở trung tâm thành phố, ở vùng ngoại ô, giá cả cũng thấp ,” cô nhân viên tiêm phòng cho Khương Nghiên.

 

Đó là nhà cũ của , khi thăng chức, đơn vị phân cho căn hộ lầu mới nên cả nhà dọn lên lầu ở, nhà cũ để cũng phí, liền bán .

 

Nhà rộng rãi, ở Kinh đô, giá thấp, nhưng vì nhà ở ngoại ô, tới hỏi đều chê đắt, tới tới lui lui vài đợt đều bán .

 

Cô nhân viên cũng là thấy Khương Nghiên thật lòng mua nên mới nhắc tới.

 

Khương Nghiên đoạn đường cô nhân viên , tuy hiện tại vẫn là ngoại ô nhưng mấy năm nữa sẽ còn là ngoại ô nữa, chính phủ quy hoạch để phát triển kinh tế, nhà ở khu đó sẽ đắt như vàng.

 

Hiện tại mua chính là lời to.

 

Khương Nghiên đồng ý, hẹn với cô nhân viên ngày mai cùng xem nhà.

 

Hàng Khương Nghiên nhập ở Cảng Thành vẫn bán, lo lắng tiền trong tay đủ mua nhà, buổi tối cô núi kiếm hàng.

 

Hai con lợn rừng, còn một con dê núi, Khương Nghiên bán hết ở chợ đen, kiếm một khoản kha khá.

 

Ngày hôm , Khương Nghiên cùng Hoắc Chiến Đình xem nhà.

 

Trương Cúc môi giới, hôm nay cố ý xin nghỉ phép để dẫn vợ chồng Khương Nghiên . Ông tranh thủ thời gian ghé qua, đợi sẵn ở nhà cũ từ sớm.

 

Tuy là nhà cũ nhưng diện tích đủ lớn, còn một cái sân rộng. Giá tâm lý của chủ nhiệm Trương là 4000 đồng.

 

Khương Nghiên là do cháu gái ông giới thiệu tới, ông cũng hét giá trời, thẳng giá thấp nhất.

 

“Căn nhà nếu hai lấy thì đưa 4000 đồng, đây là giá thấp nhất thể chấp nhận. Nếu thấy hợp lý thì chúng ký hợp đồng, sang tên!” Ông cũng là sảng khoái.

 

Căn nhà phá dỡ đền bù sẽ ít tiền , hiện tại chỉ cần 4000, rẻ, nhưng bớt chút nào chút đó. Khương Nghiên khuyên can mãi, ông đồng ý bớt một trăm đồng, chốt giá 3900 đồng.

 

Khương Nghiên mang theo tiền trong , ký hợp đồng sang tên, nhanh liền xong. Khoảnh khắc cầm hợp đồng và giấy tờ nhà đất trong tay, trong lòng Khương Nghiên một cảm giác kiên định khó tả, tóm vui vẻ.

 

Hoắc Chiến Đình thấy, nhịn hỏi: “Vui đến thế ?”

 

Hoắc Chiến Đình đối với mấy thứ để ý lắm, chỗ ở là , bọn họ ở khu gia đình trong quân đội cũng , hài lòng.

 

“Đương nhiên, đây là căn nhà đầu tiên của chúng , tương lai em còn sẽ mua nhiều nhà, đến lúc đó tất cả đều cho thuê, em bà chủ nhà, ngày ngày cửa thu tiền thuê!”

 

Cuộc sống , Khương Nghiên chỉ cần nghĩ thôi thấy sướng rơn!

 

“Anh sẽ nỗ lực nhiệm vụ!” Hoắc Chiến Đình cân nhắc, về nhiệm vụ cũng cần tiền thưởng, trực tiếp tích lũy, đó đổi thành nhà.

 

Vợ thích nhà mà!

 

“Ừm, chú ý an !” Khương Nghiên nhiệm vụ nguy hiểm, bảo Hoắc Chiến Đình bớt nhiệm vụ nguy hiểm. Anh là quân nhân, chỗ nào mà chẳng nguy hiểm, chú ý an .

 

“Anh !” Hoắc Chiến Đình trịnh trọng : “Nghe tiệm cơm quốc doanh ở Kinh đô hương vị tồi, cùng ăn nhé?”

 

Nhắc đến đồ ăn ngon, Khương Nghiên để tâm.

 

“Đi!”

 

Khương Nghiên còn gọi cả lão gia t.ử và nhà họ Lưu cùng tiệm cơm quốc doanh.

 

Khương Nghiên một phòng riêng, rốt cuộc cô ăn nhiều, để vây xem!

 

Sau khi xuống, Khương Nghiên bảo nhân viên phục vụ lấy thực đơn tới, món ăn đó cũng nhiều. Khương Nghiên lướt qua, với nhân viên phục vụ: “Cho năm phần chân giò kho tàu, năm phần khâu nhục, năm phần thịt hồi oa, năm phần…”

 

Tất cả các món đều gọi năm phần.

 

Nhân viên phục vụ đến trợn mắt há hốc mồm, lo lắng bọn họ ăn hết, ý nhắc nhở: “Vị đồng chí , tiệm cơm quốc doanh cho phép lãng phí !”

 

, sẽ lãng phí!” Khương Nghiên gọi thêm hai món nữa, đó gọi hai chậu cơm lớn.

 

Nhân viên phục vụ khiếp sợ cầm thực đơn ngoài, trong đầu là năm phần chân giò kho tàu, năm phần khâu nhục…

 

Sau khi nhân viên phục vụ rời , thần sắc c.h.ế.t lặng báo tên món ăn cho bếp trưởng, bảo ông chuẩn .

 

Bếp trưởng cũng tin, còn tưởng rằng nhân viên phục vụ nhầm: “Có nhầm , đem một thành năm? Hẳn năm phần, lợn cũng ăn hết!”

 

nhầm, còn cố ý xác nhận , khách nhân chính xác gọi năm phần,” nhân viên phục vụ ủy khuất .

 

Cô chiêu ai chọc ai, còn mắng chứ!

 

Bếp trưởng tặc lưỡi, thầm nghĩ: Vị đại gia nào mà ăn khỏe thế, lợn đầu t.h.a.i ? Khẳng định là một gã béo ú!

 

Bếp trưởng gì nữa, bắt đầu chuẩn thức ăn Khương Nghiên gọi.

 

Tần Quân Diệp và bạn bè ngang qua cửa sổ, lúc đối thoại giữa nhân viên phục vụ và bếp trưởng.

 

“Đây là đồ nhà quê ở tới , tám trăm năm ăn thịt bao giờ mà gọi nhiều thế?” Bạn của ghét bỏ trêu chọc.

 

“A Chiêu, lát nữa chúng xem thử là ai, còn ăn khỏe hơn cả lợn,” một bạn khác cũng tò mò.

 

Người tên A Chiêu , dùng khuỷu tay huých Tần Quân Diệp: “Quân Diệp, ?”

 

Tần Quân Diệp lắc đầu: “ , các cũng đừng nữa, lẽ là họ đông , hoặc là họ giúp khác mua mang về thì ? Chưa chắc là tự ăn hết!”

 

Tần Quân Diệp cảm thấy khác lưng như !

 

Bạn cảm thấy gì, “Chúng chỉ tò mò xem thôi mà, một cái thì đối phương cũng mất miếng thịt nào.”

 

A Chiêu cũng thấy thế, “Nếu Quân Diệp , Hào Nhi, hai chúng nhé!”

 

“Được!”

 

Hai thương lượng xong liền lảng vảng ở cửa phòng riêng ngó nghiêng, xem phòng nào gọi năm phần chân giò kho tàu.

 

Tất cả các món mặn đều chuẩn từ buổi sáng, khách gọi chỉ cần hâm nóng .

 

Bởi nhanh, nhân viên phục vụ liền bưng thức ăn lên.

 

Bạn của Tần Quân Diệp xác định phòng nào liền rụt về phòng . Mà lúc , trong phòng riêng của Khương Nghiên, nhà họ Lưu đều thập phần co quắp.

 

Mấy ngày nay ở cùng , nhà họ Lưu cũng kiến thức qua sức ăn của Khương Nghiên, cô ăn khỏe, nhưng nữa thấy kiểu gọi món hào sảng thế , bọn họ vẫn dọa sợ.

 

Nhìn thấy nhiều thịt bàn như cũng nên động đũa thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-238-bach-lien-hoa-gia-lai-muon-gio-tro.html.]

 

Vẫn là Khương Nghiên nhiệt tình tiếp đón: “Lưu nãi nãi, Song Hỉ nãi nãi, mau ăn ạ.”

 

Lưu lão phu nhân và Song Hỉ hổ cầm đũa, ăn Khương Nghiên ưu nhã tiêu diệt từng đĩa thịt lớn.

 

Ăn như , sẽ béo ?

 

Còn nữa, bụng cô chứa nổi ?

 

Lưu lão phu nhân tò mò, thỉnh thoảng liếc bụng Khương Nghiên.

 

Nhân viên phục vụ bưng từng đĩa món mặn phòng riêng, gây chú ý cũng khó. Hơn nữa cái miệng rộng của A Chiêu khiến cả tiệm cơm quốc doanh đều khách ở phòng 5 là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai, ăn khỏe hơn cả lợn.

 

Sau khi Khương Nghiên chén sạch bát đĩa, cô thỏa mãn khỏi phòng riêng, liền thấy xung quanh ném tới những ánh mắt dị nghị.

 

“Sao chúng như ?” Khương Nghiên vô tội sờ sờ mũi.

 

“Nhân viên phục vụ chắc là cô gái nhỏ ở giữa , nha, nhỏ gầy như mà ăn nhiều thế!”

 

“Chứ còn gì nữa, cô sợ bội thực c.h.ế.t !”

 

“Chắc là dân nông thôn lên, tám trăm năm ăn thịt, khó khăn lắm mới ăn một , khẳng định ăn cho đủ vốn .”

 

“Cô gái chắc sống khổ lắm, kiểu ăn bữa nay lo bữa mai !”

 

“Người đàn ông trai bên cạnh là chồng cô hả, ăn khỏe thế nuôi tốn kém lắm đây.”

 

“Có chút đồng cảm với trai!”

 

Khách trong tiệm cơm quốc doanh khá đông, đều đang nghị luận xem Khương Nghiên ăn khỏe đến mức nào!

 

Khương Nghiên ăn khỏe cũng ngày một ngày hai, đối với những lời bàn tán tập mãi thành quen.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Lại ăn khỏe thì nào, ăn hết gạo nhà họ !

 

Khương Nghiên vẻ mặt thản nhiên ngoài, ngó lơ bàn tán.

 

Những khác thấy Khương Nghiên để ý cũng gì nữa, chỉ Hoắc Chiến Đình ngừng phóng khí lạnh ngoài.

 

Mọi thấy chính chủ , tiếng nghị luận dần nhỏ , hổ cúi đầu lùa cơm. Lúc , Tần Quân Diệp đột nhiên gọi bọn họ .

 

“Hoắc đoàn trưởng, đồng chí Khương Nghiên!” Tần Quân Diệp gọi.

 

Cậu hiện tại thể Lý luận điệu chữa khỏi, nữa triệu tập về tiền tuyến, đối với Khương Nghiên cảm kích.

 

Tần Quân Diệp tới mặt Hoắc Chiến Đình và Khương Nghiên.

 

“Trước hai cũng ở tiệm cơm quốc doanh, nếu sớm thì mời hai cùng !”

 

Tần Quân Diệp thật lòng cảm ơn Khương Nghiên, hơn nữa với quan hệ của Hoắc Chiến Đình, cảm thấy nên mời vợ chồng họ một bữa cơm.

 

Thế là thêm: “Trưa mai hai rảnh ? mời hai ăn cơm nhé, vẫn kịp cảm ơn hai t.ử tế !”

 

Khương Nghiên thực ý kiến gì với Tần Quân Diệp, con cũng tồi, kết bạn cũng , ngặt nỗi một bà điều.

 

Bọn họ chú định thể bạn bè!

 

Khương Nghiên từ chối lời mời của Tần Quân Diệp: “Ăn cơm thì thôi khỏi, ngày mai chúng rảnh!”

 

Cũng nhiều với Tần Quân Diệp, Khương Nghiên và Hoắc Chiến Đình rời .

 

Đợi nhóm họ , A Chiêu mới hỏi Tần Quân Diệp: “Quân Diệp, quen bọn họ , bọn họ là ai thế, từng gặp?”

 

“Quân Diệp, các là họ hàng ? thấy Hoắc đoàn trưởng trông giống ,” một bạn khác .

 

“Ừ, chúng hẳn là em họ, nhưng Hoắc đoàn trưởng vẫn luôn lưu lạc bên ngoài, gần đây mới tìm về , khả năng trong lòng trách chúng nên thái độ chút lạnh nhạt,” Tần Quân Diệp giải thích.

 

Cậu là do quan hệ của mới khiến quan hệ của họ căng thẳng như , dù cũng là , dù bao nhiêu cái sai cũng dám gì.

 

Con cháu nhà họ Tần lưu lạc bên ngoài, đây chính là tin tức lớn nha.

 

A Chiêu trong lòng thầm tính toán, trở về sẽ đem chuyện nhà họ Tần đứa con lưu lạc bên ngoài rêu rao .

 

Cùng ngày hôm đó, trong cả khu đại viện đều chuyện, còn kẻ bát quái chạy tới hỏi Tống Quang Thục xem Hoắc Chiến Đình là con của ai.

 

bọn họ , đứa bé trông giống Quân Diệp, Quang Thục, khi nào là của đàn ông nhà cô ?”

 

Thím Lưu cũng là kẻ sợ thiên hạ loạn, thế mà dám trực tiếp "dán mặt khai đại" (hỏi thẳng mặt) Tống Quang Thục.

 

Tống Quang Thục tức giận c.h.ế.t: “Thằng nhãi con hoang đó mới chủng loại của Nhân Xương nhà chúng . Nhân Xương nhà giữ trong sạch, mới mấy chuyện lăng nhăng rắc rối đó, bà bớt bịa đặt ở đây , cẩn thận kiện bà tội phỉ báng đấy!”

 

“Không thì thôi, gì mà hung dữ thế!” Thím Lưu ngượng ngùng . Ngày thường thấy Tống Quang Thục tuy cao ngạo chút nhưng cũng dễ chuyện, ngờ cũng là một đàn bà đanh đá, xem đều là giả vờ.

 

Tống Quang Thục mới cảm thấy hung dữ, trực tiếp đốp : “Nếu chồng bà loạn bên ngoài, con riêng còn lớn hơn con trai bà, bà nhịn ?”

 

xác thực thể nhịn!

 

Thím Lưu chuốc lấy nhục nhã, sắc mặt khó coi rời .

 

Không chỉ thím Lưu thích bát quái, còn mấy sợ Tống Quang Thục và Tần Nhân Xương đ.á.n.h to, cũng chạy tới hỏi Tống Quang Thục.

 

Tống Quang Thục ôm một bụng tức, hầm hầm mặt đuổi .

 

tức điên , đại viện nữa liền bệnh viện tìm chị em Lục Uyển Liên.

 

Lục Uyển Liên đang , vốn dĩ bà cũng định chuẩn tìm Tống Quang Thục.

 

Tần tư lệnh kẻ ngốc, Lục Uyển Liên là bác sĩ điều trị chính của ông, lúc ông trọng thương chính là do bà và sư phụ bà chữa trị.

 

Cũng là bà đề nghị giấu giếm chuyện ông mất trí nhớ và sự tồn tại của Hoắc Ngọc Nhi!

 

Người hạ độc cho ông chừng cũng là bà !

 

Tần tư lệnh liền cố ý dặn dò mấy chiến hữu cũ tự ý tiết lộ với Lục Uyển Liên chuyện ông đến tìm bọn họ.

 

Ông cũng cảnh cáo bên cạnh, cho nên lúc Lục Uyển Liên còn Tần tư lệnh phát hiện mất trí nhớ, còn Hoắc Chiến Đình là con trai ruột của ông.

 

còn đang cân nhắc, thà để khác trong nhà họ Tần nhận Hoắc Chiến Đình là con hoang còn hơn để Tần tư lệnh phát hiện Hoắc Chiến Đình là con ruột !

 

Như , Tần tư lệnh sẽ tra thế của Hoắc Chiến Đình, cũng sẽ phát hiện sự tồn tại của Hoắc Ngọc Nhi!

 

Tống Quang Thục ích kỷ ngu ngốc, dễ lừa. Lục Uyển Liên chuẩn lừa phỉnh bà để Tần Nhân Xương nhận đứa con trai !

 

Lục Uyển Liên đang định tìm Tống Quang Thục, ngờ bà tự dâng tới cửa.

 

“Quang Thục, chị chờ một chút, còn một bệnh nhân nữa, nhanh sẽ xong,” Lục Uyển Liên với Tống Quang Thục.

 

“Không , cô cứ việc ,” Tống Quang Thục ở văn phòng chờ bà . Đợi bà xong việc, hai liền lên sân thượng bệnh viện chuyện phiếm.

 

Lục Uyển Liên còn đang trong giờ , thể rời khỏi bệnh viện, chỉ thể lên sân thượng.

 

“Lại là ai chọc đại tiểu thư Tống của chúng tức giận thế?” Lục Uyển Liên quen thói giả vờ quan tâm.

 

Nhắc tới cái , Tống Quang Thục liền nổi nóng: “Còn mấy bà tám trong đại viện , cô mồm mép bọn họ thối thế nào …”

 

Tống Quang Thục kể lể chuyện mấy thím Lưu bịa đặt lung tung với Lục Uyển Liên: “Cô xem bọn họ bệnh , Hoắc Chiến Đình là con của ai thì liên quan gì đến bọn họ, đúng là rỗi !”

 

Lục Uyển Liên ở mặt Tống Quang Thục vĩnh viễn là một thính giả , kiên nhẫn xong mới nghiêm túc : “Quang Thục, cảm thấy chị nên để Nhân Xương nhận Hoắc Chiến Đình!”

 

Tống Quang Thục nháy mắt biến sắc: “Uyển Liên, cô ý gì?”

 

 

Loading...