Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 207: Ngưỡng mộ người ăn mãi không béo

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:43:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chưa đếm đến năm, từng miễn cưỡng bắt đầu chạy!

 

Họ đều đuổi ngay lập tức!

 

Ngay cả Lâm Sương Sương cũng chạy. Điều bất ngờ là tư thế chạy của Lâm Sương Sương chuẩn, sức bền cũng .

 

Suốt năm vòng, cô thế mà kiên trì chạy hết, cũng là nữ binh duy nhất thành hình phạt, nhưng chạy xong năm vòng, cũng sắp phế !

 

Chu Dương mặt cảm xúc: "Lâm Sương Sương về hàng, những khác tiếp tục chạy, hôm nay chạy xong năm vòng thì đừng hòng ăn cơm!"

 

Không hề nương tay chút nào vì đối tượng huấn luyện là nữ binh!

 

Những nữ binh yêu cầu chạy tiếp than trời trách đất, bỏ cuộc nhưng sợ đuổi về, chỉ đành c.ắ.n răng kiên trì, tiếp tục chạy!

 

Chu Dương quan tâm đến những đó nữa, tập hợp chỉnh đốn hàng ngũ, bắt đầu huấn thị.

 

"Tin rằng các cô đều , triệu tập các cô đến tập huấn là để chọn 20 nữ binh ưu tú tham gia cuộc diễn tập quân sự ! Nếu giành chiến thắng trong diễn tập, các cô còn cơ hội đến quân khu kinh đô để giao lưu học tập!"

 

"Oa, kinh đô , tập luyện cho , tranh thủ chọn!"

 

" từng kinh đô bao giờ, cũng !"

 

" sư đoàn 1 chúng năm nào cũng thua sư đoàn 2, dù chọn cũng vô dụng, đằng nào cũng thắng nổi!"

 

"Cũng chắc, nhỡ năm nay thắng thì ?"

 

"......"

 

Đều là tân binh, học lệnh hành cấm chỉ ( lệnh im lặng), Doanh trưởng Chu đang , bên tiếng bàn tán râm ran, chẳng chút kỷ luật tổ chức nào.

 

Chu Dương mà nhíu mày, cầm còi thổi một tiếng chói tai.

 

Trong nháy mắt, tiếng bàn tán im bặt, ai nấy đều ngơ ngác Chu Dương.

 

Chu Dương vẻ mặt nghiêm túc: "Nói tiếp , nữa? Các cô giỏi lắm mà? Có chạy bộ chuyện ?"

 

Không !

 

Đám nữ binh đài , dám ho he tiếng nào nữa!

 

Chu Dương tiếp tục huấn thị, dặn dò nghiêm túc tập luyện, thể hiện trạng thái nhất của bản , tranh thủ chọn tham gia diễn tập quân sự!

 

"Đương nhiên, chọn cũng đừng nản lòng, chỉ cần thành tích đạt chuẩn là thể tiếp tục ở quân đội. nếu vượt qua bài kiểm tra thì sẽ yêu cầu rời !"

 

"Không cuốn gói cút thì tập luyện cho nghiêm túc , ?"

 

"Rõ!" Mọi đồng thanh đáp.

 

"Rất , tiếp theo tất cả , nghiêm tại chỗ nửa tiếng," Doanh trưởng Chu tranh thủ từng giây từng phút huấn luyện.

 

Sau khi Doanh trưởng Chu huấn thị, các nữ binh trật tự hơn hẳn, ngoan ngoãn nghiêm, tập luyện!

 

Buổi chiều mới bắt đầu tập hợp huấn luyện, cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, nhưng đa đều huấn luyện đến mặt xanh nanh vàng.

 

Họ đều là đầu tiên huấn luyện khổ cực như thế !

 

Tuy nhiên cũng trông nhẹ nhàng, ví dụ như Khương Nghiên, chút lượng vận động đối với cô chỉ như gãi ngứa.

 

Cô chẳng thấy mệt chút nào!

 

"Nghiên Nghiên, trông chẳng mệt tí nào thế?" Trong phòng ngủ, Quách Phán Phán vật giường hỏi Khương Nghiên.

 

Khương Nghiên tỏ quá khác biệt, bèn hùa theo: "Tớ cũng mệt, chỉ là sức chịu đựng hơn chút thôi!"

 

"À, ," Quách Phán Phán nghi ngờ gì, tiếp tục rên rỉ: "Á, tớ mệt c.h.ế.t mất, Doanh trưởng Chu chắc chắn vợ, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả!"

 

"Với cái trọng tải như cô thì Doanh trưởng Chu cũng thương hoa tiếc ngọc nổi !" Lâm Sương Sương thấp giọng châm chọc.

 

Quách Phán Phán thính tai, thấy liền đốp : "Cô thì gầy đấy, chẳng cũng phạt chạy 5000 mét ? Thật là, gì thì cũng chẳng ai bảo cô câm !"

 

Lâm Sương Sương: "......!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-207-nguong-mo-nguoi-an-mai-khong-beo.html.]

Không chuyện nữa!

 

Doanh trưởng Chu canh đúng giờ cơm tối mới cho giải tán, sợ lỡ giờ ăn, còn hảo tâm nhắc nhở thời gian ăn tối là từ 6 giờ đến 7 giờ, quá giờ đợi.

 

Khương Nghiên thời gian thư thông báo, ước lượng thấy cũng sắp đến giờ, liền chủ động rủ: "Tớ nhà ăn ăn tối đây, các cùng ?"

 

"Đi !" Quách Phán Phán to tiếng hưởng ứng, "Nghiên Nghiên, đợi tớ, tớ dậy ngay đây!"

 

Người béo mệt lả, bò dậy khỏi giường thật sự khó khăn, Quách Phán Phán thử mấy đều dậy nổi.

 

Khương Nghiên tới, một tay kéo cô dậy.

 

"Oa, Nghiên Nghiên, sức lớn thật đấy," Quách Phán Phán cảm thán.

 

Khương Nghiên : "Cũng bình thường thôi!"

 

Thấy Lý Mẫn đáp lời, Khương Nghiên hỏi: "Lý Mẫn, ?"

 

"Có ," Lý Mẫn gật đầu đáp, cô tuy cũng mệt nhưng đến nỗi liệt giường dậy nổi như Quách Phán Phán.

 

Khương Nghiên tự động bỏ qua Lâm Sương Sương, rủ cô cùng!

 

Lâm Sương Sương cũng định ăn tối cùng nhóm Khương Nghiên, cô còn chạy thêm 5000 mét so với bọn họ.

 

Tuy cô chút nền tảng, do quan hệ của cha nên cũng từng tham gia huấn luyện trong quân đội, nhưng so với cái thì cùng đẳng cấp.

 

bao giờ mệt như thế !

 

mệt đói!

 

Thấy nhóm Khương Nghiên ăn tối, Lâm Sương Sương gọi giật : "Quách Phán Phán, mang một phần cơm về cho !"

 

Vẫn là giọng điệu lệnh, cứ như thể Quách Phán Phán chắc chắn sẽ đồng ý !

 

"Không rảnh, ăn thì tự nhà ăn mà lấy!" Quách Phán Phán từ chối thẳng thừng.

 

Lâm Sương Sương tức c.h.ế.t: "Quách Phán Phán, họ Lâm đấy, Lâm của nhà họ Lâm ở kinh đô, cô chắc chắn đắc tội với chứ!"

 

Lâm Sương Sương lôi nhà họ Lâm dọa, nhưng Quách Phán Phán và Khương Nghiên quá điều, cô đành tự khai báo phận.

 

Khương Nghiên đến nhà họ Lâm ở kinh đô, lập tức hiểu , hóa nhà của Lâm Vi Vi, thảo nào hống hách, đáng ghét như !

 

Quách Phán Phán biểu cảm khoa trương: "Ối giời ơi, sợ quá mất, nhà họ Lâm ở kinh đô thì ghê gớm lắm ? Chẳng cũng một cái mũi hai con mắt ?"

 

"Đi thôi, đừng để ý đến cô !" Khương Nghiên lười bố thí cho Lâm Sương Sương dù chỉ một ánh mắt, gọi Quách Phán Phán ngoài.

 

Lý Mẫn tự tin như Khương Nghiên và Quách Phán Phán, cô thấy hai chữ "kinh đô" là sợ run .

 

càng sợ đắc tội Lâm Sương Sương, lúc liền chủ động : "Đồng chí Lâm, thể giúp cô mang cơm!"

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Lâm Sương Sương ghét bỏ Lý Mẫn: "Thôi thôi , ai thèm cơm cô mang, cái tay bẩn thỉu của cô chạm đồ ăn còn ăn ?"

 

Hốc mắt Lý Mẫn đỏ hoe trong nháy mắt, cô chỉ ý thôi mà, cần tổn thương như thế !

 

"Cậu quan tâm cô gì, cô thần kinh đấy!" Quách Phán Phán kéo Lý Mẫn .

 

Ba đến nhà ăn, đúng giờ cơm nên nhà ăn náo nhiệt.

 

Khương Nghiên đến cửa sổ lấy cơm.

 

"Bác ơi, cho cháu suất ăn của năm , mỗi món cho cháu một ít, cho cháu nhiều thịt một chút ạ," Khương Nghiên đưa phiếu cơm cho phát cơm.

 

Sức ăn của cô lớn, Sư trưởng Tưởng đặc biệt cấp cho cô nhiều phiếu cơm, đủ ăn thoải mái.

 

Người phát cơm tưởng Khương Nghiên lấy giúp đồng đội nên gì.

 

Quách Phán Phán cũng tưởng Khương Nghiên lấy cơm giúp và Lý Mẫn, còn ngại ngùng : "Nghiên Nghiên, khách sáo quá, bọn tớ tự lấy cơm mà!"

 

Khương Nghiên ngượng ngùng sờ mũi: "À thì, tớ lấy cơm cho các , chỗ là tớ ăn một đấy!"

 

"Hả, ăn á?" Quách Phán Phán suýt chút nữa lồi cả mắt ngoài.

 

 

Loading...