Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 198: Cô có phải rất mong Hoắc Chiến Đình chết không!
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:42:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sư trưởng Tưởng thấy thần sắc Khương Nghiên dịu , vội vàng rèn sắt khi còn nóng khuyên nhủ: "Đồng chí Tiểu Khương, thực cô cũng cần giám sát Thẩm Nặc quá gắt gao , chỉ là trong lúc việc để ý đến cô nhiều hơn chút thôi."
Khương Nghiên chủ yếu là lo lắng cho Hoắc Chiến Đình: "Vậy , tạm thời cứ để cô bác sĩ thực tập ở chỗ !"
Cuối cùng cũng đồng ý!
Sư trưởng Tưởng thở phào nhẹ nhõm, coi như uổng công ông tốn bao nước bọt.
Khương Nghiên rời khỏi văn phòng sư trưởng, một đoạn xa mới sực nhớ : "Ơ, đúng, đến tìm Sư trưởng Tưởng để từ chối nhận Thẩm Nặc bác sĩ thực tập mà, cuối cùng thành đồng ý ?"
Khương Nghiên gãi đầu.
Quay trở phòng y tế, Khương Nghiên bảo Trương Lan ngầm để mắt đến Thẩm Nặc.
"Tại để mắt đến cô ạ?" Trương Lan khó hiểu hỏi.
Khương Nghiên bịa đại một lý do: "Sợ cô lười biếng trong giờ việc. Mỹ lười lắm, thích trốn việc!"
Trương Lan hiểu : "Bác sĩ Khương yên tâm, nhất định sẽ đôn đốc Thẩm Nặc việc nghiêm túc!"
Hả?
Khóe miệng Khương Nghiên giật giật, thầm nghĩ: Mình truyền đạt sai ý gì nhỉ?
Thôi kệ, lười quản!
Khương Nghiên chui tọt phòng thuốc.
Hoắc Chiến Đình dùng t.h.u.ố.c tăng cường thể chất đến giờ vẫn xuất hiện tác dụng phụ, chứng tỏ liều lượng của loại t.h.u.ố.c mới nhất là chính xác, chỉ là hiệu quả rõ ràng!
Cô tranh thủ thời gian tiếp tục nghiên cứu!
Cố gắng sớm điều chỉnh liều lượng, thời đại quân nhân thật sự là một nghề nghiệp quá nguy hiểm!
Xem , Hoắc Chiến Đình suýt chút nữa là đời nhà ma !
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nâng cao sức chiến đấu là việc cấp bách!
...
Trương Lan nhận lệnh của Khương Nghiên xong, liền thấy Thẩm Nặc đang trò chuyện với mấy nhà quân nhân đến khám bệnh.
Thẩm Nặc từ Mỹ về, đều tò mò về cô .
Cảm thấy từng nước ngoài thì cao sang hơn một bậc, nên ai nấy đều xúm nịnh bợ cô .
Bản Thẩm Nặc cũng cảm thấy hơn , tự nhiên hào phóng giới thiệu cho nước Mỹ tiên tiến thế nào!
Đám nhà quân nhân tò mò thôi, liên tục đặt câu hỏi cho Thẩm Nặc.
"Ôi chao, rửa bát để máy móc rửa thế, đều dùng tay rửa ?"
"Bác sĩ Thẩm, thế ti vi còn màu á? Mà nhà nào cũng , Mỹ giàu thế ?"
"Điện thoại còn thể đút túi mang theo , gọi lúc nào thì lôi gọi lúc đó á?"
Đám nhà quân nhân cứ như mấy nhà quê mới lên tỉnh, phấn khích hỏi Thẩm Nặc đủ các loại câu hỏi.
Trong lòng Thẩm Nặc khinh thường: là một lũ nhà quê, ngay cả điện thoại cục gạch cũng từng thấy, còn thấy ti vi màu bao giờ!
Trước Trung Quốc đặc biệt nghèo, đến trứng luộc nước cũng ăn nổi.
Thẩm Nặc từ khi sinh từng về Trung Quốc, vẫn luôn ở Mỹ.
Không thể tưởng tượng nổi một đất nước đến trứng luộc nước cũng ăn nổi sẽ nghèo đến mức nào.
Giờ thì cô tận mắt chứng kiến !
Ngày nào cũng ở cùng một đám quỷ nghèo thế , Thẩm Nặc chỉ nghĩ thôi thấy ngạt thở!
Không , cô nhanh chóng liên lạc với Mỹ, bảo bọn họ đưa về nước Mỹ!
Cô ở cái chỗ quỷ quái thêm một giây phút nào nữa!
"Bác sĩ Thẩm, đều đang bận rộn, cô còn đây tán gẫu với khác thế? Có mỗi cô chuyện ?"
Trương Lan thấy Thẩm Nặc đang c.h.é.m gió với mấy bà vợ quân nhân, đột nhiên tới móc cô .
Cái vẻ mặt hất hàm sai khiến đó, một cảm giác quen thuộc như "cầm lông gà lệnh tiễn"!
Cô còn dùng con mắt mọc đỉnh đầu Thẩm Nặc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-198-co-co-phai-rat-mong-hoac-chien-dinh-chet-khong.html.]
Thẩm Nặc vốn đang đầy bụng bực tức, thấy Trương Lan thế mà còn dám chỉ trích , tức khí chỗ phát tiết.
Cô lạnh lùng Trương Lan: " gì liên quan quái gì đến cô, cô chỉ là một y tá quèn, tư cách gì can thiệp chuyện của ?"
"Tuy chỉ là một y tá nhỏ, cao quý bằng bác sĩ Thẩm từng uống mực Tây, nhưng cô cũng chỉ là bác sĩ thực tập của bác sĩ Khương thôi, mà bác sĩ Khương bảo trông chừng cô, đề phòng cô lười biếng!"
Trương Lan đ.á.n.h giá Thẩm Nặc từ xuống , : "Bác sĩ Khương quả nhiên sai, chớp mắt một cái là cô trốn việc ngay!"
"Cô..." Thẩm Nặc tức tối trừng mắt Trương Lan.
"Cô cái gì mà cô? Mau phân loại đống d.ư.ợ.c liệu mới đưa tới !" Trương Lan hùng hổ thúc giục.
"À há, bác sĩ Thẩm, nếu cô bận thì chúng phiền nữa nhé."
" đúng đúng, bác sĩ Khương bảo cô phân loại d.ư.ợ.c liệu kìa, cô mau !"
"Bác sĩ Thẩm, nhiệm vụ bác sĩ Khương giao nhất định thành nghiêm túc đấy!"
Các bà vợ quân nhân cũng ý , sợ Thẩm Nặc lười biếng bác sĩ Khương trách phạt.
Bác sĩ Khương là một lời hợp là động thủ đấy!
Hơn nữa vũ lực của cô , ai từng chứng kiến đều đỡ nổi!
Thẩm Nặc hiểu lầm các bà vợ quân nhân đang hùa theo Khương Nghiên chỉ trích cô lười biếng!
Một đám nhà quê cũng xứng chỉ trích cô ?
Thẩm Nặc trong lòng phẫn uất bất bình, nhưng dám thực sự biểu hiện sự bất mãn.
Hiện tại cô đang dựa chút tình cảm con của nuôi để ở , cô kẹp chặt đuôi !
sớm muộn gì cũng ngày cô sẽ !
Thẩm Nặc hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng phân loại d.ư.ợ.c liệu.
Trương Lan trợn trắng mắt, cái cô bác sĩ Thẩm đến bác sĩ thực tập còn chính thức , mà tính khí lớn thế !
May mắn , Trương Lan cô chuyên trị những kẻ tính khí lớn!
Cả buổi sáng, Trương Lan đều cố ý bới lông tìm vết, cứ thấy Thẩm Nặc rảnh rỗi là lập tức tìm việc cho cô , bận tối tăm mặt mũi.
Thật sự, Thẩm Nặc từ lúc sinh đến giờ từng trải qua cuộc sống như thế , càng từng ai sai bảo như .
Ở Mỹ, dựa sự che chở của cha và cả, ai dám sai bảo cô việc? Nịnh bợ cô còn kịp chứ.
Kết quả đến đây, một con y tá nhỏ sai khiến xoay như chong chóng!
Nhẫn nhịn!
Thẩm Nặc nhắm mắt, c.ắ.n răng nuốt xuống sự bất mãn trong lòng để việc.
Đến giờ cơm trưa, Khương Nghiên từ phòng bào chế t.h.u.ố.c , định về nhà ăn cơm thì bắt gặp ánh mắt oán hận của Thẩm Nặc.
Khương Nghiên vô tội sờ mũi: Biểu cảm gì thế , cô đắc tội với cô nhỉ?
"Bác sĩ Thẩm, cô lười biếng nữa ?" Trương Lan chú ý thấy Thẩm Nặc im một chỗ, bất mãn phàn nàn.
Trương Lan lưng với Thẩm Nặc nên phát hiện vẻ mặt đầy oán khí của cô .
Khương Nghiên Trương Lan phàn nàn, lập tức hiểu , khỏi cảm thán: Y tá Trương Lan thật là một nhân tài!
Về nhà ăn cơm, Khương Nghiên bắt mạch, đo nhiệt độ cho Tiểu Cẩn, thấy gì đáng ngại mới yên tâm.
Buổi chiều cô định đến phòng y tế, cô ngủ bù một giấc!
Tối nay, Khương Nghiên cũng định tìm đặc vụ Mỹ!
Đặc vụ Mỹ loại rác rưởi như đám Nhật, tùy tiện xử lý là , dưỡng đủ tinh thần mới thể báo thù.
Khương Nghiên ngủ một mạch đến chập tối, tỉnh dậy thấy Hoắc Chiến Đình vẫn về, bèn định đón tan .
Chỉ là cô mới ngoài thì đụng Khương Mộng.
Khương Mộng hùng hổ chạy đến mặt cô chất vấn: "Khương Nghiên, là cô với Sư trưởng Tưởng trọng sinh, ký ức kiếp ?"
"Phải thì ?" Khương Nghiên hào phóng thừa nhận: " sai, cô vốn dĩ ký ức kiếp mà!"
" mới ký ức kiếp , tại cô bậy?" Khương Mộng dù não cũng chuyện thể ngoài, sẽ coi là yêu quái.
Khương Nghiên lườm cô một cái, phản bác mà tiến gần Khương Mộng hỏi: "Khương Mộng, ký ức kiếp như cô, mong Hoắc Chiến Đình c.h.ế.t !"