Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 186: Nâng càng cao, ngã càng đau
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:42:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ai bỏ tiền thuê các đến g.i.ế.c ?" Hoắc Chiến Đình trầm mặt hỏi bọn Vương Nhị.
Không ai lên tiếng. Bọn chúng tuy lương tâm nhưng đạo nghĩa giang hồ vẫn , thể bán thuê!
"Không ?" Sắc mặt Hoắc Chiến Đình chợt lạnh tanh.
Vương Nhị đầu , thái độ rõ ràng.
Hoắc Chiến Đình cũng chẳng thèm nhảm với bọn chúng, trực tiếp dùng chân đá. Vai thương, tay tiện, nên dùng chân.
Anh còn một cước đá vỡ "trứng" của Vương Nhị!
"Á!" Vương Nhị thét lên t.h.ả.m thiết.
Cuối cùng còn đạp lên n.g.ự.c Vương Nhị như đạp một con ch.ó c.h.ế.t: "Nói ?"
Vương Nhị cứng cỏi khai, nhưng cơn đau và cơn đau thấu trời xanh ở chỗ hiểm phá hủy ý chí của !
"Tao !" Vương Nhị khó khăn thốt hai chữ.
Hoắc Chiến Đình buông chân . Vương Nhị ho khan vài tiếng, lấy mới bắt đầu : "Tao là ai, chỉ tên là Lại Tử, là một tên côn đồ ở tỉnh Đông. Một hôm đột nhiên cầm một khoản tiền tìm đến bọn tao, bảo bọn tao đến núi Hoa Sen chặn g.i.ế.c một quân nhân tên là Hoắc Chiến Đình!"
Tỉnh Đông?
Anh quan hệ gì với bên đó mà?
Còn tên Lại T.ử là ai?
Anh từng qua!
Hoắc Chiến Đình cảm giác phía một bí ẩn lớn, bắt đầu từ vợ vu oan chữa c.h.ế.t .
Phía dường như một bàn tay vô hình đang thao túng!
Anh nhớ đắc tội... , nhà họ Lâm! Liệu là bọn họ ? Nếu , cái tay vươn quá dài ?
Quyền thế của nhà họ Lâm thực sự lớn đến mức ?
Sắc mặt Hoắc Chiến Đình khó coi.
Hoắc Chiến Đình nghĩ đến, Khương Nghiên nghĩ đến . Đầu tiên là cô, đó là Hoắc Chiến Đình!
Về chuyện với Sư trưởng Tưởng mới !
Khương Nghiên ghi nhớ chuyện trong lòng, hỏi Hoắc Chiến Đình: "Mấy tên xử lý thế nào?"
"Cứ mang về , kiểu gì cũng cách cạy miệng bọn chúng!" Mấy tên tuy c.h.ế.t hết tội, nhưng khi c.h.ế.t phát huy chút giá trị thặng dư cũng !
Khương Nghiên nhướng mày: "Cũng đúng, điều phiền phức chút, nhưng vấn đề lớn. , những khác ?"
"Đang nghỉ ngơi ở hang động phía ..." Hoắc Chiến Đình trói chặt bọn Vương Nhị đề phòng chúng bỏ trốn, cùng Khương Nghiên đến hang động.
Trên đường , Hoắc Chiến Đình cứ do dự mãi, cuối cùng quyết định với Khương Nghiên : "Ừm, hiện tại chút vấn đề. Sau khi bọn dụ địch , gặp gia đình Giáo sư Thẩm đang truy sát!"
"Gì cơ?" Khương Nghiên kinh ngạc trừng lớn mắt: "Chẳng Giáo sư Thẩm do nhóm Lục Trạch Khải hộ tống ?"
Cô chắc chắn Sư trưởng Tưởng như . Hoắc Chiến Đình dẫn theo Kỳ Tiêu và những khác dụ địch, còn Lục Trạch Khải chịu trách nhiệm đưa Giáo sư Thẩm về nơi đóng quân!
"Trạch Khải hộ tống là Giáo sư Thẩm và con gái nuôi của ông , còn bọn gặp là Giáo sư Thẩm cùng vợ con ông !"
Khương Nghiên tiếp lời: "Cho nên, một là giả?"
"Ừ, nhưng xác định ai là giả. Cả hai Giáo sư Thẩm đều đối ám hiệu, ngoại hình cũng giống hệt !"
"Người Mỹ còn chơi loại mưu kế ?" Khương Nghiên chút ngạc nhiên.
"Không thể coi thường kẻ địch !" Hoắc Chiến Đình coi thường bất kỳ kẻ địch nào.
...
Nhóm Vương Nhị là đợt cuối cùng phái tới chặn g.i.ế.c Hoắc Chiến Đình và gia đình Giáo sư Thẩm, đều giải quyết xong, chặng đường tiếp theo an .
Đoàn nhanh chóng khỏi núi Hoa Sen!
Tại một nơi gọi là huyện Kim Bảo, họ thuê một chiếc xe bò đưa ga tàu.
Ở ga tàu, Hoắc Chiến Đình mượn điện thoại gọi báo bình an cho Sư trưởng Tưởng, nhưng nhắc đến chuyện hai Giáo sư Thẩm trong điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-186-nang-cang-cao-nga-cang-dau.html.]
Sư trưởng Tưởng tin Hoắc Chiến Đình còn sống, suýt chút nữa vì vui sướng!
Trời mấy ngày nay ông uất ức thế nào!
Ba ngày , nhóm Lục Trạch Khải và Lý Hổ đưa Giáo sư Thẩm cùng con gái nuôi Thẩm Nặc về đến đơn vị.
Hai cha con chào đón nhiệt liệt.
Phó sư trưởng còn tổ chức lễ đón, nhóm Lục Trạch Khải, Lý Hổ đều khen thưởng!
Lục Trạch Khải vì thành công đưa Giáo sư Thẩm về nên còn ghi công hạng hai.
Nhất thời phong quang vô hạn!
Không là ai còn để lộ tin đồn thất thiệt rằng nhóm Hoắc Chiến Đình và Kỳ Tiêu đều hy sinh. Sư trưởng Tưởng mạnh mẽ dập tắt tin đồn, nghiêm cấm lan truyền lung tung.
Tuy tin đồn dập tắt, nhưng thời gian cứ trôi qua từng ngày, Sư trưởng Tưởng cũng kìm lo lắng.
Ông lo Khương Nghiên chậm, lúc đến nơi thì nhóm Hoắc Chiến Đình gặp nạn.
Ông cũng lo kẻ địch quá mạnh, ngay cả Khương Nghiên cũng cuốn !
Sư trưởng Tưởng ngày đêm suy nghĩ miên man, lo lắng đến bốc hỏa, cả đêm ngủ yên giấc.
May mà cuối cùng cũng nhận điện thoại báo bình an của Hoắc Chiến Đình!
Sư trưởng Tưởng cảm thấy tự tin trở , lưng cũng thẳng hơn, còn ru rú trong văn phòng nữa mà chắp tay lưng ngoài dạo.
Cậu lính cần vụ Tiểu Lý đang bực bội, chú ý đến tâm trạng của Sư trưởng nhà , còn bất bình phàn nàn với ông:
"Sư trưởng, mấy quá đáng thật đấy. Tên họ Lục còn lên đoàn trưởng mà bọn họ bắt đầu nịnh nọt nâng đỡ !"
"Bọn họ chắc chắn Đoàn trưởng Hoắc hy sinh, sẽ về nữa ?"
Sư trưởng Tưởng hiện tại chẳng lo lắng chút nào, còn những lời đầy ẩn ý: "Bọn họ nâng thì cứ để họ nâng , trẻ tuổi, đừng quá nóng nảy!"
Trước Sư trưởng Tưởng còn cảm thấy Lục Trạch Khải cũng khá, năng lực xuất chúng, cũng trầm , giờ xem là ông nhầm !
Lục Trạch Khải quá hám danh lợi!
Mọi việc còn ngã ngũ nôn nóng thượng vị!
Hừ, nâng , nâng càng cao, ngã càng đau!
Tiểu Lý Hoắc Chiến Đình còn sống, "Sao thể vội ạ? Ngài mấy đó chuyện khó thế nào , mà tức ách, cũng thấy đáng cho Đoàn trưởng Hoắc!"
"Trước Đoàn trưởng Hoắc đối xử với bọn họ ? Tuy rằng huấn luyện nghiêm khắc chút, nhưng đó chẳng là cho bọn họ !"
Cậu chỉ là lính cần vụ, nhưng cũng ngày thường huấn luyện nghiêm khắc thêm một phần, thì cơ hội sống sót chiến trường sẽ nhiều thêm một phần!
Câu mà cách đây 5 phút thì Sư trưởng Tưởng cũng sẽ hùa mắng cùng Tiểu Lý.
hiện tại, ông chỉ đầy thâm ý: "Rừng lớn thì chim gì chẳng , kệ bọn họ , dù cũng chẳng sự thật!"
"Ôi chao, Sư trưởng, ngài chẳng vội chút nào thế? Ngài cũng cho rằng Đoàn trưởng Hoắc hy sinh đấy chứ?" Tiểu Lý thấy Sư trưởng nhà chẳng tức giận chút nào, bất mãn cằn nhằn.
" vẫn luôn tin tưởng Tiểu Hoắc còn sống. Nếu còn sống thì kiểu gì cũng sẽ về. Cậu mà về thì còn chuyện gì cho những kẻ khác nữa? Cho nên, vội cái gì?"
Tiểu Lý: Hình như cũng lý nhỉ!
Sư trưởng Tưởng vỗ vỗ vai Tiểu Lý, ngân nga hát.
Tiểu Lý bóng lưng Sư trưởng Tưởng, vẻ mặt ngơ ngác!
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Buổi chiều.
Phó sư trưởng đến tìm Sư trưởng Tưởng bàn về việc bổ nhiệm Lục Trạch Khải Đoàn trưởng đoàn 4.
Sư trưởng Tưởng tuy Hoắc Chiến Đình còn sống, tâm trạng , nhưng cũng kìm mà sầm mặt xuống:
"Văn Nhân Dật, ông cũng cần gấp gáp thế chứ? Cho dù Hoắc Chiến Đình thực sự gặp nạn thì t.h.i t.h.ể cũng tìm thấy, mất tích mới mấy ngày, ông vội vã đề bạt mới thế vị trí , tướng ăn của ông cũng xí quá đấy?"
Phó sư trưởng chẳng hề cảm thấy tướng ăn của xí: "Sư trưởng Tưởng, tục ngữ , nước thể một ngày vua, cùng đạo lý đó, đoàn 4 cũng thể chủ !"
"Đoàn trưởng đoàn 4 là Hoắc Chiến Đình, hy sinh, cũng sẽ hy sinh, sẽ trở về!"
Sư trưởng Tưởng lời thật lòng, nhưng mà —— chẳng ai tin!