Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 184: Phục kích trong rừng
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:42:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chẳng Thẩm Hàn Chu c.h.ế.t ? Còn cả phu nhân Thẩm cũng..." Hai chữ "ngộ hại", Kỳ Tiêu nên lời.
Bởi vì lúc , phu nhân Thẩm - Tô Vi cũng từ lưng vệ sĩ bước !
"Lão đại, chuyện rốt cuộc là thật giả ?" Kỳ Tiêu cho hồ đồ, gãi đầu hỏi Hoắc Chiến Đình.
"Thật giả, mang về kiểm tra chẳng sẽ !" Hoắc Chiến Đình tuy nghiêng về phía tin tưởng gia đình là thật, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lộ trình rút lui nghiêm mật như mà còn lộ, còn xuất hiện một vở kịch Giáo sư Thẩm thật giả lẫn lộn, thể đề phòng.
Kỳ Tiêu cũng thấy lý, thế là cả nhóm đưa gia đình Giáo sư Thẩm cùng.
Nơi đóng quân một Giáo sư Thẩm, Lục Trạch Khải chắc đưa vị Giáo sư Thẩm đó rút lui , Hoắc Chiến Đình định nơi đóng quân nữa.
Anh định về thẳng đơn vị!
Hoắc Chiến Đình định đường núi, mang theo cả gia đình "gà mờ" chiến đấu , bọn họ cũng vũ lực nghịch thiên như Khương Nghiên!
Họ định khỏi núi Hoa Sen , tìm một chiếc xe ở gần huyện thành để di chuyển.
Hoặc là trực tiếp tàu hỏa về.
Đại ẩn ẩn vu thị (ẩn nơi phố thị).
Chỉ là, họ còn khỏi núi Hoa Sen thì gặp lính đ.á.n.h thuê mai phục!
Mục đích của đối phương rõ ràng, lấy mạng cả nhà ba Giáo sư Thẩm!
Nhóm Hoắc Chiến Đình đạn d.ư.ợ.c cạn kiệt, ứng phó vô cùng chật vật, cũng may đây là rừng rậm, cây cối rậm rạp che chắn nên dễ ẩn nấp.
Tuy nhiên Hoắc Chiến Đình vẫn trúng đạn vai khi cứu Giáo sư Thẩm!
"Lão đại!" Kỳ Tiêu thấy Hoắc Chiến Đình trúng đạn, lo lắng hét lên.
" !"
Hoắc Chiến Đình liếc vết thương vai, tiếp tục ứng chiến. Đạn d.ư.ợ.c của họ hết, điều duy nhất thể là tiêu hao đạn d.ư.ợ.c của đối phương .
Đợi đối phương hết đạn, chính là lúc họ phản công!
Cũng may đám lính đ.á.n.h thuê cũng chẳng còn bao nhiêu đạn, đó bọn chúng giao chiến một trận với vệ sĩ của Giáo sư Thẩm .
Năm vệ sĩ bảo vệ Giáo sư Thẩm hy sinh bốn, chỉ còn một cuối cùng hộ tống gia đình Giáo sư Thẩm chạy trốn!
Chỉ còn một vệ sĩ, đám lính đ.á.n.h thuê tự tin thể giải quyết cả nhà Giáo sư Thẩm, nào ngờ đuổi tới đây gặp quân nhân Trung Quốc.
Đạn d.ư.ợ.c cạn sạch, bên vẫn ai ngã xuống!
Hoắc Chiến Đình nhận thấy đối phương hết đạn, hiệu cho Kỳ Tiêu, hai liền xông ngoài!
Chu Vân Cảnh và Chung Khuê bảo vệ gia đình Giáo sư Thẩm, phòng thủ ở phía .
Hoắc Chiến Đình và Kỳ Tiêu chủ động xuất kích.
Tuy Hoắc Chiến Đình thương ở vai nhưng hề ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của , hơn nữa càng đ.á.n.h càng hăng!
Kỳ Tiêu bên cạnh đến ngây : Lão đại hổ là lão đại, thương mà vẫn lợi hại như !
Hoắc Chiến Đình thì phát hiện sự đổi của cơ thể , chỉ một mục tiêu duy nhất: g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương!
Anh cũng thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương!
Trực tiếp một quyền hạ gục đối thủ!
Những tên lính đ.á.n.h thuê khác sợ đến ngây : Quân nhân Trung Quốc lợi hại thế ?
"Chúng còn đ.á.n.h nữa ?" Một tên lính đ.á.n.h thuê hỏi đồng bọn bằng tiếng Mỹ.
"Đánh đ.ấ.m cái rắm, mau rút lui!"
Năm tên lính đ.á.n.h thuê còn ăn ý đồng loạt bỏ chạy.
Nhóm Hoắc Chiến Đình đuổi theo!
Nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Hoắc Chiến Đình liền dẫn tiếp tục lên đường. Trời sắp tối , đường ban đêm nguy hiểm.
Hoắc Chiến Đình tìm một hang động sạch sẽ để nghỉ ngơi.
Bảo Chu Vân Cảnh và Chung Khuê tìm đồ ăn, Kỳ Tiêu chịu trách nhiệm canh gác cho nhóm Giáo sư Thẩm.
Sắp xếp xong xuôi việc, Hoắc Chiến Đình nhặt ít cành cây khô nhóm lửa, đó lấy d.a.o găm , hơ lửa tiệt trùng tự lấy đầu đạn .
Nhìn thôi thấy đau, nhưng Hoắc Chiến Đình hề kêu một tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-184-phuc-kich-trong-rung.html.]
Lấy đầu đạn xong, Hoắc Chiến Đình lấy t.h.u.ố.c trị thương Khương Nghiên chuẩn cho đắp lên vết thương, xử lý đơn giản một chút.
Hoắc Chiến Đình bắt đầu bất động thanh sắc thăm dò gia đình Giáo sư Thẩm.
Anh hỏi bọn họ nhiều chi tiết về cuộc sống ở Mỹ, cũng như cuộc sống ở trong nước, tra hỏi đến tận tổ tông mười tám đời.
Hoắc Chiến Đình cũng đối chiếu ám hiệu liên lạc với họ, tất cả đều khớp!
Trả lời cũng vấn đề gì!
ám hiệu liên lạc chỉ bản Giáo sư Thẩm mới , chẳng lẽ liên lạc của phía Mỹ với Giáo sư Thẩm phản bội ?
Hoắc Chiến Đình nghĩ , thôi bỏ , cứ đưa về tính !
Chu Vân Cảnh và Chung Khuê bắt một con thỏ hoang và một con gà rừng, còn tìm một ít quả dại ăn , qua loa ăn một bữa cho xong.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Sáng hôm , trời tờ mờ sáng, cả đoàn tiếp tục lên đường.
Tiếp theo đó, nhóm Hoắc Chiến Đình gặp phục kích nào nữa, bởi vì tất cả các cuộc phục kích đều Khương Nghiên chặn .
Bốn tên lính đ.á.n.h thuê bỏ chạy cũng gặp Khương Nghiên, cô giải quyết gọn ghẽ. Không nước , chắc chắn là địch bạn!
Giải quyết xong bốn tên lính đ.á.n.h thuê, Khương Nghiên tiếp tục tìm .
Cô núi Hoa Sen, giờ cô cần tìm thấy nhóm Hoắc Chiến Đình.
Trước khi xử lý đám lính đ.á.n.h thuê, cô ép hỏi bọn chúng, nhóm Hoắc Chiến Đình đều bình an vô sự, chắc là cũng đang ở trong núi Hoa Sen !
Hoắc Chiến Đình , Khương Nghiên cũng bớt lo lắng hơn. Hơn nữa buổi tối tầm hạn chế, tiện tìm .
Khương Nghiên bèn tìm một chỗ nước, săn một con dê núi, nướng thịt dê ăn bên bờ suối!
Một con dê núi sạch lông và nội tạng cũng chỉ còn hai mươi cân, Khương Nghiên ăn sạch sành sanh.
Ăn xong, Khương Nghiên leo lên cây nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay cô đều ngủ cây!
Vừa nhắm mắt , đột nhiên tiếng vang lên: "Anh Hai, chỗ dấu vết từng ở ?"
Vụt!
Khương Nghiên mở bừng mắt, thấy một nhóm tới bên bờ suối, mặc quần áo ngụy trang, trông giống quân nhân Trung Quốc.
"Đống lửa vẫn còn ấm, chắc chắn ở gần đây!" Người gọi là Hai chắc là thủ lĩnh của bọn họ.
Khương Nghiên cây cũng thấy câu , tim khỏi thót lên, nín thở, chằm chằm đối phương.
Chưa xác định là địch bạn, Khương Nghiên dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Anh Hai, ở đây hình như chỉ dấu chân của một , liệu chúng tìm ?"
Có đưa nghi vấn, nhưng nhanh phản bác.
"Cái chỗ khỉ ho cò gáy ai thèm đến chứ, nhất định là bọn Hoắc Chiến Đình, chẳng qua cố ý để dấu chân một để đ.á.n.h lạc hướng chúng thôi!"
"Anh em, mau tìm , g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Chiến Đình, lấy tiền, tao về sẽ tìm mấy em gái chơi bời cho !"
"Chứ còn gì nữa, rúc ở đây mấy ngày nay, khỉ cái tao còn thấy con nào, nghẹn c.h.ế.t tao !"
"Không khỉ cái nhưng lợn nái đấy, Lão Lục, mày nếu chê thì lát nữa tao bắt cho mày con lợn rừng cái nhé!"
"Cút , ai thèm lợn rừng cái, bố mày cũng gái tơ, cùng lắm thì bà cô trung niên cũng !"
"......"
Có lẽ là bí bách mấy ngày nay, cuối cùng cũng tìm manh mối nên cao hứng, bất giác nhiều vài câu.
Từ cuộc đối thoại của bọn chúng, Khương Nghiên cũng xác định, đám quân nhân, mà là kẻ địch!
Là địch thì tiêu diệt!
Khương Nghiên giương s.ú.n.g lên, nhắm tên gọi là Hai !
Cũng thật trùng hợp, hướng tìm vặn đối diện với cái cây Khương Nghiên đang nghỉ ngơi.
Nhờ cành lá rậm rạp che chắn, họng s.ú.n.g nhắm chuẩn, đó nín thở, bóp cò ——
"Đoàng!"
Viên đạn bay !