Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 181: Kẻ đâm trọng thương ông nội chính là hắn
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:41:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà khỏi, Lý Tuệ liền giở giọng châm chọc mỉa mai: "Sớm đón, muộn đón, cứ nhè lúc bảo bối mới đón cái lão già sắp c.h.ế.t . thấy mà, cô chính là độc chiếm bảo bối!"
Lưu Hương Hương cũng cam lòng: "Người thành phố đúng là tính toán. Dù cũng đồng ý để Khương Nghiên độc chiếm bảo bối , đều là cháu trai như , dựa mà bảo bối thuộc về hết nhà chú hai chứ!"
Lý Tuệ càng nghĩ càng tức, túm lấy Hoắc Chiến Quân mắng: "Hoắc Chiến Quân, cái đồ đàn ông vô dụng bất tài, mở mồm bảo chăm sóc cái lão già sắp c.h.ế.t !"
Hoắc Chiến Quân giờ cũng chẳng loại đ.á.n.h thủ, mắng cãi như nữa, đốp chát ngay: "Vừa nãy cô thẳng mặt em dâu hai là giữ ông nội ? Cô dám ?"
"..." Lý Tuệ chặn họng đến khó chịu, " bảo Hoắc Chiến Quân, ngứa da, ăn đòn hả? Bà đây cho leo ? Cho leo ?"
Vừa mắng lao cào cấu Hoắc Chiến Quân.
Hoắc Chiến Quân cũng đ.á.n.h trả, trong nháy mắt nhà cửa gà bay ch.ó sủa.
Khương Nghiên , thấy cả gia đình thần kinh .
Bốn ngày .
Đoàn đến ga tàu hỏa Sơn Thành.
Từ Sơn Thành về đơn vị còn xe ô tô hơn một tiếng đồng hồ mới tới đại viện quân khu.
Nếu xe buýt thì mất hai tiếng.
Lúc cũng chẳng còn xe nữa.
Lo lắng cho sức khỏe của ông cụ, Khương Nghiên định nghỉ một đêm ở nhà khách Sơn Thành, sáng mai hãy về.
Khương Nghiên cũng định xe buýt, nhưng Hoắc Chiến Đình nhiệm vụ về, Kỳ Tiêu cũng nhà, chẳng ai đến đón họ cả.
Khương Nghiên suy tính một hồi, gọi điện thoại cho Sư trưởng Tưởng.
Sư trưởng Tưởng đương nhiên sẽ từ chối, sáng sớm hôm phái tài xế riêng của đến đón nhóm Khương Nghiên.
Xe chạy chậm, mất hai tiếng mới về đến đại viện.
Trong nhà chỉ bấy nhiêu phòng, Khương Nghiên tạm thời sắp xếp cho ông cụ ở phòng của Tiểu Cẩn và Tiểu Hi.
Khương Nghiên kiếm một chiếc giường cũ về.
Đợi Hoắc Chiến Đình về tính xem xây thêm hai gian phòng là phá nhà xây , thể cứ chen chúc thế mãi .
"Bác sĩ Khương, ông cụ cùng các cô về chính là ông nội của Đoàn trưởng Hoắc ? Không bảo Đoàn trưởng Hoắc về lo hậu sự cho ông nội ? Thế là thế nào..." Thím Quý sấn gần Khương Nghiên, hóng hớt hỏi.
"À, cháu chữa khỏi !" Khương Nghiên thật.
Thím Quý trợn tròn mắt: "Cải t.ử sinh á? Trời đất ơi, bác sĩ Khương, cô thần thánh quá!"
Khóe miệng Khương Nghiên giật giật: "Lúc bọn cháu về, ông cụ vẫn còn thở mà!"
"Thế cũng giỏi lắm !"
Không , bà loan tin ngay, bác sĩ Khương thật sự quá lợi hại!
Thím Quý hưng phấn chạy đến gốc cây đa lớn chia sẻ tin bát quái với các bà vợ quân nhân khác.
"Thím Quý, bà chắc chắn đó là ông nội của Đoàn trưởng Hoắc, chứ ông nội của chính Khương Nghiên đấy chứ?" Có tin hỏi .
Đoàn trưởng Hoắc xin nghỉ về quê là để lo tang sự cho ông nội, chuyện bọn họ đều .
Giờ bảo ông cụ căn bản qua đời!
"Không sai , chính miệng bác sĩ Khương mà, đó là ông nội của Đoàn trưởng Hoắc, c.h.ế.t, bác sĩ Khương chữa khỏi ..."
Thím Quý còn xong, Khương Mộng vặn ngang qua, thấy ông cụ Hoắc c.h.ế.t, túi xách rơi cả xuống đất.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cô cuống cuồng chạy tới: "Bà cái gì, ông nội Hoắc Chiến Đình c.h.ế.t á?"
"Thì c.h.ế.t mà, nhưng cô kích động thế gì?" Thím Quý hiểu .
Khương Mộng như mới nhận thất thố, buông tay thím Quý , giải thích: "À, chỉ quá ngạc nhiên thôi. từng Nghiên Nghiên y thuật, y thuật đột nhiên giỏi như , nên thấy lạ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-181-ke-dam-trong-thuong-ong-noi-chinh-la-han.html.]
"Cô với cô quan hệ , qua cũng bình thường mà," Thím Quý chút khách khí vạch trần.
Khương Mộng tát một cái mặt thím Quý, bà già chuyện mà cay nghiệt thế!
"Nghiên Nghiên là em gái ruột của , quan hệ chị em chúng chứ?" Khương Mộng kìm nén xúc động đ.á.n.h , nặn một nụ .
"Quan hệ mà bác sĩ Khương còn đ.á.n.h cô á?" Thím Quý trợn trắng mắt, hôm đó bà tận mắt thấy Khương Mộng đ.á.n.h tơi bời!
Nụ mặt Khương Mộng suýt chút nữa giữ .
"Chuyện chị em chúng , liên quan quái gì đến bà!" Khương Mộng tức tối ném một câu, nhặt túi xách đất lên bỏ .
Thím Quý bĩu môi ghét bỏ, tiếp tục buôn chuyện với các chị em.
Khương Mộng về đến nhà, lấy một bộ quần áo cũ và khăn trùm đầu, lén lút ngoài.
Rời khỏi khu gia đình quân nhân, cô thẳng đến huyện thành.
Sắp đến huyện thành, Khương Mộng chui rừng cây, bộ quần áo cũ, dùng khăn trùm kín mặt mũi, lúc mới xách giỏ huyện thành tìm Lâm Hưng và đàn em của là Lưu Nhị.
Khương Mộng chỉ ký ức kiếp . Kiếp , cô từng về quê Hoắc Chiến Đình một để đưa tang !
Vốn dĩ cô , là do lãnh đạo đơn vị ép buộc, nếu cô sẽ nhận một xu tiền tuất nào của Hoắc Chiến Đình.
Vì tiền tuất, Khương Mộng mới miễn cưỡng về quê Hoắc Chiến Đình.
Kiếp sự can thiệp của Khương Nghiên, lúc Hoắc Chiến Đình c.h.ế.t, Hoắc Kiều Kiều gả cho con trai ngốc của xưởng trưởng.
Cha Hoắc và Tống Phân cũng đuổi nhà cũ sống cùng ông cụ.
Cho nên Khương Mộng cứ tưởng cái nhà cũ rách nát đó mới là nhà của Hoắc Chiến Đình, địa chỉ cung cấp cho Lâm Hưng cũng là nhà cũ.
Coi như cô ch.ó ngáp ruồi.
Đáng tiếc, ông cụ cũng cất chiếc đồng hồ quả quýt trong nhà!
Khương Mộng tránh né đám đông suốt dọc đường, đến một căn nhà trệt nhỏ cũ nát, gõ nhẹ ba cái cửa, lát gõ thêm hai cái.
Lặp như ba , bên trong mới mở cửa.
"Em họ, cuối cùng em cũng tới . Mau, mua cho chút gì ăn , sắp c.h.ế.t đói đây," Lâm Hưng mấy ngày nay trốn chui trốn lủi, dám về Hải Thành, sợ cảnh sát đang phục kích ở nhà .
"Đừng vội, em chuyện quan trọng với !" Khương Mộng đẩy cửa thẳng .
"Em cái gì? Em , em hại c.h.ế.t !" Lâm Hưng giờ hối hận vô cùng. Hắn tuy là du côn nhưng cũng dám g.i.ế.c , kết quả giờ thành kẻ g.i.ế.c truy nã!
Khương Mộng mới là hối hận đây ! Bảo tìm đồ, chạy g.i.ế.c !
May mà ông cụ c.h.ế.t!
Khương Mộng đè nén oán giận trong lòng: "Ông nội Hoắc Chiến Đình c.h.ế.t, g.i.ế.c !"
"Thật ?" Lâm Hưng vui mừng Khương Mộng.
"Thật, cho nên các cần trốn nữa. Chỉ cần thì bọn họ cũng sẽ nghĩ tới từng đến quê Hoắc Chiến Đình!"
"Tốt quá, quá , thời gian qua bí bách c.h.ế.t," Lâm Hưng suýt vì vui sướng.
"Cho nên để tránh rắc rối, và Lưu Nhị mau chóng về , đừng ở đây nữa," Khương Mộng chỉ mong hai biến ngay lập tức.
Biết g.i.ế.c , Lâm Hưng bắt đầu giở thói kiêu ngạo: "Em họ, cũng thôi, nhưng em nên đưa chút phí vất vả ? Khoản tiền còn chúng thỏa thuận, em vẫn đưa đấy?"
Hắn giờ đói, thèm ăn thịt nữa, chỉ đòi tiền!
Khương Mộng đ.á.n.h : "Việc hỏng bét mà còn đòi tiền, mơ giữa ban ngày ? Hơn nữa em bảo cầm d.a.o đ.â.m ?"
Lâm Hưng quả thực đuối lý, nhưng chịu thừa nhận, trực tiếp giở trò vô : "Em đưa tiền cũng , nữa. Nếu gặp cái gã , còn thể tâm sự với chút chuyện đấy!"
"Anh uy h.i.ế.p em!" Khương Mộng một nữa hối hận, tại lúc đó cô tìm Lâm Hưng về quê Hoắc Chiến Đình chứ.
"Anh nào dám uy h.i.ế.p em. Em họ, em mà, họ em nhát gan lắm, lỡ bắt vì tội lưu manh, thẩm vấn một cái là chịu nổi nha!"
Khương Mộng tức đến nắm chặt tay, hít sâu một : "Anh bao nhiêu?"