Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 178: Quá khứ của cô út Hoắc
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:41:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Penicillin cũng , t.h.u.ố.c trong đơn chỗ cũng , về bốc t.h.u.ố.c ngay đây," bác sĩ Ngô hai bước, đầu hỏi Khương Nghiên, "Thuốc cần sắc sẵn ?"
"Cần ạ, lát nữa ông nội uống!" Khương Nghiên gợi ý: "Có thể để nhà họ Hoắc sắc!"
"Được!"
Bác sĩ Ngô chạy chậm về bốc thuốc.
Ông bốc hai thang mang tới, để Tống Phân sắc.
Trong phòng, Khương Nghiên mượn dụng cụ trong hòm t.h.u.ố.c của bác sĩ Ngô, xử lý vết thương cho ông cụ.
Vết thương của ông cụ mưng mủ thối rữa, cần cạo bỏ phần thịt thối hoại t.ử băng bó .
Ông cụ đ.â.m ngực, may mắn tránh nội tạng, nếu kéo dài lâu như , cô cũng bó tay.
Sau khi loại bỏ thịt thối quanh vết thương, Khương Nghiên bôi thuốc, dùng kháng sinh, dùng băng gạc băng cẩn thận.
Khương Nghiên liền ngoài!
Ở trong phòng cả buổi chiều cũng buồn chán.
Lúc , Hoắc Kiều Kiều và Tống Phân đang nấu cơm trong bếp.
Lần vội vàng, Khương Nghiên mang theo bao nhiêu đồ ăn, nhà cũ cũng gạo thóc. Sau khi ông cụ ngã xuống, hai chị em dâu Lý Tuệ và Lưu Hương Hương liền đến khuân sạch lương thực trong nhà cũ.
Nếu cha Hoắc sức ngăn cản thì căn phòng ông cụ đang ở cũng hai ả cướp sạch sành sanh.
Gạo thóc là do Hoắc Chiến Quân về nhà mang tới, đương nhiên, tránh khỏi việc đ.á.n.h với Lý Tuệ một trận.
Có thể là do Hoắc Chiến Đình trở về nên Hoắc Chiến Quân đặc biệt dũng khí.
cũng chẳng lấy bao nhiêu!
Tống Phân nấu cơm vốn dĩ cũng tiết kiệm, tiếc rẻ dám cho nhiều gạo, dám cho nhiều dầu muối.
Cho nên bữa tối hôm nay là một nồi cháo loãng, ăn kèm bánh bột ngô thô và dưa muối, lượng cũng nhiều, mỗi hai cái bánh bột ngô, một bát cháo.
Chút thức ăn đến Hoắc Chiến Đình còn đủ no, huống chi là Khương Nghiên.
Tuy nhiên Khương Nghiên gì, định bụng tối sẽ núi kiếm đồ ăn ngon.
" , thấy chỗ nào khác thường ? Không là chỗ nào khó chịu, mà là cảm thấy sức lực tăng lên, thể chất hơn ?"
Hoắc Chiến Đình lắc đầu: "Không !"
"Sao thế ? Ông nội còn hiệu quả, tại dùng hiệu quả nhỉ?" Khương Nghiên nghĩ mãi .
"Có khi nào do thể chất khác nên lượng t.h.u.ố.c cần dùng cũng khác ? Dù em cũng còn thuốc, là để uống thêm một viên xem ?"
Hoắc Chiến Đình cũng hy vọng thể giúp Khương Nghiên. Mấy ngày nay Khương Nghiên nghiên cứu t.h.u.ố.c tăng cường thể chất sắp điên lên .
"Không ! Dược hiệu kiểm chứng, thể mạo hiểm nữa!" Chủ yếu là thứ , quá liều một chút thể sẽ đột t.ử ngay.
Cô thể để Hoắc Chiến Đình mạo hiểm.
"Anh cảm thấy với tình trạng cơ thể , vẫn thể uống thêm một viên nữa," Hoắc Chiến Đình cảm thấy như .
Khương Nghiên lườm một cái, xem tình hình ông cụ.
Hoắc Chiến Đình sờ mũi, theo .
Ông cụ tuy vẫn tỉnh nhưng tình trạng cơ thể hơn nhiều, sinh cơ cũng đang dần hồi phục.
Khương Nghiên định ngày mai sẽ cạo thêm một ít bột t.h.u.ố.c bón cho ông cụ, xem hiệu quả thế nào.
Chiều hôm , ông cụ từ từ tỉnh .
Nhìn thấy căn phòng quen thuộc, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ: "Ông c.h.ế.t ? Hay là hồn ông vẫn còn lưu trong phòng ?"
"Ông nội, ông , vợ cháu cứu ông về đấy," Hoắc Chiến Đình tranh công cho Khương Nghiên.
Ông cụ tiêu hóa thông tin : "Ông thế mà thật sự c.h.ế.t!"
Ông thấy bà nhà và bé Ngọc đến đón ông mà!
"Vâng ạ, ông . Ông nội, ông còn nhớ ai ông thương ? Tại bọn chúng đến trộm nhà cũ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-178-qua-khu-cua-co-ut-hoac.html.]
Ông cụ cẩn thận nhớ , hồi lâu mới : "Ông quen đó, thôn , giọng hình như là nơi khác!"
Tuy rằng nhà nước bắt đầu phổ cập tiếng phổ thông, nhưng tiếng phổ thông của mỗi vùng miền đều mang theo chút khẩu âm.
Khẩu âm vùng cũng dễ phân biệt!
Lúc đó mấy tên trộm tiếng phổ thông "nhựa" ( chuẩn) giống địa phương chút nào!
Hoắc Chiến Đình kinh ngạc, theo bản năng thốt lên: "Người nơi khác đến lục lọi nhà cũ nhà ?"
Ông cụ chợt nhớ đến cô con gái út mất. Năm đó loạn lạc, con gái út bọn Nhật đáng hận bắt , bặt vô âm tín suốt.
Hai năm , cô tự chạy về , trong bụng mang thai.
Năm đó cùng bắt với con gái út còn mấy phụ nữ khác, trong thôn đều trơ mắt họ bắt .
Bọn Nhật táng tận lương tâm, đốt g.i.ế.c cướp bóc, hãm h.i.ế.p phụ nữ. Những phụ nữ bắt chắc chắn thoát khỏi vận rủi nhục.
Con gái út của ông chắc chắn cũng ...
Thế nhưng, đột nhiên một đêm khuya, cô sống sót trở về, còn mang thai.
Ông cụ con gái trải qua những gì, cũng dám hỏi, sợ chạm vết sẹo của con.
Sau khi trở về, con gái trầm mặc ít , khi cả ngày trời.
Ông cụ dám đưa con gái về nhà. Lúc con gái bọn Nhật bắt , tuy là bắt nhưng trong thôn chắc chắn sẽ chấp nhận con gái trở về.
Ông cũng con gái chịu lời tiếng , lúc đó tình trạng của con gái cũng chịu nổi điều tiếng.
Thế là ông cụ lén nuôi con gái ở núi.
Nhà cũ vặn cách chân núi xa, ông lén đưa chút đồ ăn cho con gái cũng sẽ phát hiện!
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Sợ dân làng lên núi phát hiện sự tồn tại của con gái, ông cụ cố ý tạo giả dấu vết thú dữ qua ở khu vực gần đó.
Dân làng sợ thú dữ nên cũng dám lên núi.
Con gái cứ thế sống qua ngày, bụng ngày một to lên. Nhờ đứa con trong bụng, tâm trạng cô hơn nhiều, còn lấy nước mắt rửa mặt nữa.
Cô yêu đứa con trong bụng, đây cũng là lý do tại ông ép buộc bỏ đứa bé, mà giữ .
Lúc , việc bắt bớ lang thang nghiêm ngặt như bây giờ. Đợi đứa bé sinh , nuôi cứng cáp một chút, ông định để con gái út rời đến nương nhờ bạn cũ.
Sống mãi núi cũng cách .
Năm xưa ông cũng từng tham gia kháng chiến, mấy bạn chiến đấu cũ, ông định gửi gắm con gái cho họ.
Nào ngờ, con gái khó sinh băng huyết, ông dám cho khác , lúc trong thôn cũng thầy lang.
Ông từng nghĩ đến việc cho con trai cả và con dâu cả, nhưng lúc đó con dâu cả cũng sắp sinh, sợ con dâu kinh hãi nên ông đành từ bỏ.
Đứa bé trong bụng con gái út quan trọng, đứa bé trong bụng con dâu cả cũng quan trọng kém, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Ông cụ hết cách, chỉ thể dùng kiến thức nghèo nàn của để đỡ đẻ cho con gái.
Cuối cùng đứa bé cũng chào đời một cách khó khăn, nhưng con gái vì mất m.á.u quá nhiều mà qua khỏi.
Ông cụ tự tay chôn cất con gái út, giữ đứa bé đỏ hỏn đang gào đòi ăn. Dù cũng là một sinh mạng, là giọt m.á.u của con gái.
Cho dù cha đứa bé khả năng là Nhật, ông cụ cũng nỡ bóp c.h.ế.t nó.
Vừa lúc con dâu cả sắp sinh, ông cụ liền bế đứa bé về nhà, bàn bạc với con trai cả và con dâu cả, dối là con dâu cả sinh đôi long phụng.
Dù Nhật trừ việc lùn hơn, hơn chút thì cũng na ná Hoa, hơn nữa đứa bé còn mang một nửa dòng m.á.u nhà họ Hoắc.
Chỉ cần con trai cả và con dâu cả , chắc chắn ai phát hiện đứa bé con ruột!
Thế là Hoắc Chiến Đình mới sinh liền trở thành em sinh đôi long phụng với Hoắc Anh Tử.
Nghi ngờ cha ruột Hoắc Chiến Đình là Nhật, ông cụ giấu kín chuyện trong lòng, ngày nào cũng tự thôi miên rằng Hoắc Chiến Đình là cháu gái ruột, cháu ngoại!
Dần dần, Hoắc Chiến Đình lớn lên từng ngày, càng lớn càng cao, mười lăm tuổi cao 1 mét 8, khỏe như trâu, ngũ quan lãnh ngạnh nhưng tuấn tú, chẳng giống chút nào với Nhật trong ký ức.
Ông cụ bắt đầu nghi ngờ, nghĩ sai ?
Cha ruột Hoắc Chiến Đình thực Nhật?