Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 16: Vợ giận rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:31:00
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy Khương Nghiên đến, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: "Sao em tới đây?"
Khương Nghiên liếc Lâm Vi Vi đang mặc áo blouse trắng bên cạnh, trả lời Hoắc Chiến Đình: "Nhị Ngưu bảo lợn rừng húc, nghiêm trọng ?"
"Không nghiêm trọng, chỉ chút vết thương ngoài da thôi." Vốn dĩ Hoắc Chiến Đình định về nhà, nhưng bác sĩ Lâm bảo sợ nội thương, nhất nên theo dõi một ngày nên mới về.
Khương Nghiên chủ yếu là do chột : "Để xem nào..."
Nói Khương Nghiên định tiến lên kiểm tra vết thương cho Hoắc Chiến Đình, Lâm Vi Vi ngăn cản.
"Dừng tay, cô kiến thức thường thức ? Trên Đình vết thương, chạm !"
Lâm Vi Vi quát Khương Nghiên xong, lập tức sang Hoắc Chiến Đình với vẻ mặt hối giải thích: "Xin , em chỉ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của thôi, dù hiện tại cũng là bệnh nhân của em."
"Không , vết thương nhỏ thôi mà." Hoắc Chiến Đình chủ động nghiêng kéo áo , để Khương Nghiên kiểm tra vết thương.
Khương Nghiên mạc danh kỳ diệu thích Lâm Vi Vi, nhưng cô là bác sĩ, tận chức tận trách nên Khương Nghiên cũng chẳng gì.
Ngược là Lâm Vi Vi, tò mò chen hỏi Hoắc Chiến Đình: "Anh Đình, giới thiệu một chút ?"
Hoắc Chiến Đình hắng giọng, chính thức giới thiệu: "Đây là vợ , Khương Nghiên."
Hoắc Chiến Đình chủ động giới thiệu với Khương Nghiên: "Vợ , đây là Lâm Vi Vi, bác sĩ Lâm!"
Tuy từ sớm, nhưng chính tai Hoắc Chiến Đình giới thiệu phận của Khương Nghiên, trong lòng Lâm Vi Vi vẫn dâng lên nỗi đau âm ỉ.
Tuy nhiên mặt vẫn tỏ vẻ vui mừng, Lâm Vi Vi trêu chọc Hoắc Chiến Đình: "Hóa đây là chị dâu ? Anh Đình đúng là phúc lớn nha."
Tai Hoắc Chiến Đình đỏ lên, phản bác, ngầm thừa nhận lời Lâm Vi Vi.
Lâm Vi Vi chút gượng gạo: "Vậy hai chuyện , em việc đây, việc gì cứ gọi em nhé!"
Nói xong, Lâm Vi Vi rảo bước rời thật nhanh, cô sợ còn thì sẽ diễn tiếp nữa. Cô chỉ bệnh viện ở Kinh Thị giao lưu học tập nửa năm thôi, Đình kết hôn chứ?
"Anh và bác sĩ Lâm lắm ?" Lâm Vi Vi , Khương Nghiên hỏi Hoắc Chiến Đình.
Lâm Vi Vi bao giờ bộc lộ tâm ý, vẫn luôn chờ Hoắc Chiến Đình chủ động. Ngặt nỗi Hoắc Chiến Đình là một gã đàn ông thô kệch, căn bản hiểu chuyện tình cảm. Anh cũng thích Lâm Vi Vi nên vẫn luôn nhận tâm tư của cô .
Thấy Khương Nghiên hỏi, thật thà trả lời: "Cô là quân y trong biên chế, em trong đội thương đều tìm cô . Có đôi khi nhiệm vụ cần quân y theo cũng là cô , cho nên cũng khá quen."
Khương Nghiên gật đầu tỏ vẻ hiểu, chuyện với Hoắc Chiến Đình một lúc, đợi ăn xong bữa sáng mới rời .
"Trưa nay cần đưa cơm ?" Lúc sắp , Khương Nghiên nghĩ ngợi hỏi, coi như bù đắp cho tai họa lợn rừng.
"Được em?" Hoắc Chiến Đình thực dám trông mong. Bọn họ tuy kết hôn nhưng cũng chỉ là kết hôn danh nghĩa, xây dựng tình cảm cách mạng sâu sắc gì.
"Ừ!" Khương Nghiên gật đầu.
"Cảm ơn vợ nhé," Hoắc Chiến Đình vui vẻ .
...
Khương Nghiên vẫn ăn sáng, còn hai đứa nhỏ nữa. về đến nhà, cô thấy Hoắc Văn Cẩn đang ghế đẩu nấu cháo, còn Tiểu Hi cửa bếp nhóm lửa. Hai em việc dáng!
"Con trai, con giỏi quá, cả nấu cơm ," Khương Nghiên vui vẻ tới, hôn chụt một cái má Hoắc Văn Cẩn.
Lần đầu tiên khen bé như thế, kế còn hôn , Hoắc Văn Cẩn kích động đỏ bừng cả mặt.
"Mẹ kế, con sẽ cố gắng học, nhanh thôi con sẽ nấu ăn, con sẽ nấu cho ăn," Hoắc Văn Cẩn hào hứng lập lời thề.
Khương Nghiên đả kích sự tích cực của Hoắc Văn Cẩn: "Ừ, chờ con nấu cho ăn!"
"Mẹ kế, còn con nữa, Tiểu Hi nhóm lửa cũng giỏi lắm đấy," Tiểu Hi còn cố ý nghiêng mặt về phía Khương Nghiên, ý đồ vô cùng rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-16-vo-gian-roi.html.]
Khương Nghiên hôn vang một cái lên má Tiểu Hi, xoa cái đầu tròn của bé, với Hoắc Văn Cẩn: "Tiểu Cẩn, con với em cùng nhóm lửa nhé, phần còn giao cho , đồ ngon cho các con."
"Vâng ạ!" Hoắc Văn Cẩn ngoan ngoãn nhường chỗ cho Khương Nghiên.
Khương Nghiên tiếp nhận việc của Hoắc Văn Cẩn, tiếp tục nấu cháo, tranh thủ thời gian lấy bột mì và trứng gà . Cô định bánh trứng cho hai đứa nhỏ!
Làm bánh trứng đơn giản. Bột mì thêm lượng nước , đập trứng gà , thêm ít hành hoa, chút muối, bột ngũ vị hương, trộn thành hỗn hợp sền sệt đổ chảo rán.
Bánh rán nhanh, chẳng mấy chốc mười mấy cái. với sức ăn của Khương Nghiên, chút còn lâu mới đủ. Cô rán tổng cộng 50 cái bánh trứng, xào thêm một đĩa đậu đũa thịt băm ăn kèm cháo, dưa chuột muối thái hạt lựu mới ăn cơm.
Hai đứa nhỏ thèm nhỏ dãi từ lâu, bữa sáng đầy đủ sắc hương vị, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Có kế thật !
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Bữa cơm , ba con đều ăn vô cùng thỏa mãn.
Ăn xong, vẫn là hai đứa nhỏ rửa bát, dọn dẹp bếp núc. Khương Nghiên cũng phụ giúp, cùng quét dọn nhà cửa từ trong ngoài một lượt, lúc mới lấy xương ống heo hầm canh cho Hoắc Chiến Đình.
Đây là phần xương còn từ con lợn rừng hôm , Khương Nghiên còn kịp ăn. Vừa khéo Hoắc Chiến Đình thương cần tẩm bổ, coi như hời cho .
Khương Nghiên hầm canh xương ống, món thịt rang muối, trứng xào cà chua và cà tím xào. Chuẩn cơm nước xong xuôi, cô dắt hai đứa nhỏ cùng đưa cơm cho Hoắc Chiến Đình.
Trạm xá.
"Anh Đình, ăn gì, em đang định nhà ăn, tiện đường mua cho một phần nhé?" Lâm Vi Vi cố ý vòng qua phòng bệnh hỏi Hoắc Chiến Đình. Cô dường như điều chỉnh tâm trạng, trở về dáng vẻ hào sảng thường ngày.
Bình thường Hoắc Chiến Đình chắc chắn sẽ từ chối, nhưng sáng nay Khương Nghiên bảo sẽ đưa cơm cho .
"Không cần phiền ..." Hoắc Chiến Đình từ chối còn dứt lời.
Lâm Vi Vi kích động hỏi: "Anh ăn ? Là bệnh nhân, thể bỏ bữa ?"
Hoắc Chiến Đình chút ngại ngùng: " ăn, vợ bảo sẽ đưa cơm cho !"
Sắc mặt Lâm Vi Vi trắng bệch: "Quên mất, Đình kết hôn !"
Nói xong, Lâm Vi Vi liền khỏi phòng bệnh. Hoắc Chiến Đình vẻ mặt khó hiểu: Cô thế nhỉ?
Hoắc Chiến Đình cũng để tâm lắm, trong lòng chỉ nghĩ xem vợ sẽ mang món gì ngon đến. Tuy ăn mấy nhưng dày tài nghệ nấu nướng của vợ chinh phục .
Hoắc Chiến Đình chút mong chờ, vươn cổ chằm chằm cửa. Nhìn thấy Khương Nghiên xách cặp lồng, dắt hai đứa nhỏ về phía phòng bệnh, Hoắc Chiến Đình chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Hoắc Chiến Đình nôn nóng nhận lấy cặp lồng, thấy canh xương ống, còn thịt rang muối, thuận miệng hỏi: "Trong nhà vẫn còn thịt ?"
Khương Nghiên còn kịp bịa lý do cho qua chuyện thì Tiểu Hi nhanh nhảu bán kế.
"Có thịt thịt, kế đ.á.n.h một con lợn rừng to đùng, trong nhà còn nhiều thịt lắm, ăn cả đời cũng hết!"
Sắc mặt Hoắc Chiến Đình sa sầm xuống: "Em núi ? Chẳng bảo em trong núi nguy hiểm đừng ?"
Anh còn dám chất vấn cô?
Sắc mặt Khương Nghiên lạnh: "Hôm qua Triệu Tiểu Mai lừa hai đứa nhỏ là núi sói ăn thịt, hai đứa lo cho nên chạy núi, còn gặp lợn rừng. Nếu núi thì bọn nó thành bữa ăn cho lợn rừng !"
Khương Nghiên lờ chuyện núi nên mới Triệu Tiểu Mai thấy.
Cái gì? Sắc mặt Hoắc Chiến Đình đại biến: "Tiểu Cẩn, Tiểu Hi, các con chứ?"
Tiểu Cẩn và Tiểu Hi nghĩ đến chuyện mạo hiểm hôm qua vẫn còn sợ hãi, mặt tái , nhưng bố lo lắng nên cố gượng lắc đầu: "Chúng con ạ!"
Khương Nghiên mà đau lòng: " , hôm mới đến bà Triệu và Triệu Tiểu Mai bàn chuyện hôn sự của hai . đoán là cô cưới nên ghi hận trong lòng, giận cá c.h.é.m thớt lên đầu hai đứa nhỏ!"
Hoắc Chiến Đình nhíu mày: "Không thể nào? Làm gì chuyện đó, còn chẳng Triệu Tiểu Mai là ai, hôn sự ở !"
Tuy khả năng Hoắc Chiến Đình thực sự gì, nhưng Khương Nghiên vẫn nhịn châm chọc: "Không ? Sao chính miệng Triệu Tiểu Mai ba món chuyển động một món phát tiếng, một nghìn đồng sính lễ mới chịu gả cho mà?"