Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 15: Đây là muốn đào góc tường nhà cô sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:30:59
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rút kinh nghiệm từ bài học ban ngày, Khương Nghiên đường lớn núi mà nhảy rào từ sân , đường tắt rừng.
Tuy nhiên, đường tắt qua sân nhà thím Triệu. Từ xa, Khương Nghiên thấy hai cô cháu bà Triệu và Triệu Tiểu Mai đêm hôm khuya khoắt ngủ mà đang c.h.ử.i rủa cô.
Cô suýt nữa thì quên mất, hai đứa nhỏ nhà cô chính là Triệu Tiểu Mai lừa lên núi! Trưa nay, cũng chính bà già Triệu châm ngòi thổi gió khiến cô hiểu lầm!
Đã những c.h.ử.i bới cô, mà còn đang mưu tính để đuổi cô khỏi khu đại viện?
Hừ, cô còn kịp tìm bọn họ tính sổ đấy! Đã như thì chọn ngày bằng gặp ngày!
Khương Nghiên giơ viên t.h.u.ố.c mê trong tay lên. Đây là thứ cô chế tạo từ thảo d.ư.ợ.c tìm thấy trong núi ban ngày, vốn định dùng để đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê lợn rừng. Thật là hời cho các quá!
Khương Nghiên lặng lẽ trèo sân nhà bà Triệu.
Bà Triệu và Triệu Tiểu Mai ở chung một phòng. Trời nóng nên cửa sổ mở toang, khéo thuận tiện cho Khương Nghiên hành động.
Khương Nghiên khom lưng, rón rén đến cửa sổ, bóp nát viên t.h.u.ố.c mê để nó phát tán khí. Chỉ một lát , tiếng c.h.ử.i bới trong phòng im bặt.
Để cho chắc ăn, Khương Nghiên đợi thêm một lúc mới trèo qua cửa sổ trong.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đi đến bên giường, Khương Nghiên giơ cái gậy đập áo tiện tay cầm ở chậu giặt đồ ngoài sân lên, nhắm mặt hai cô cháu mà "chăm sóc".
Khương Nghiên chuyên nhắm mặt mà đánh. Sau một hồi nện túi bụi, mặt mày hai đều sưng vù lên một vòng lớn. Cô ném gậy đập áo xuống, lặng lẽ rời một tiếng động.
Theo lộ trình thám thính ban ngày, cô chạy một mạch rừng sâu.
Đêm nay trăng sáng, đèn pin tác dụng mấy. Khương Nghiên tìm đàn lợn rừng, xua đuổi chúng chạy loạn, con lợn rừng chạy cuối cùng cô túm c.h.ặ.t c.h.â.n lôi .
Thuốc mê lãng phí cho cô cháu bà Triệu, nên Khương Nghiên trực tiếp dùng bạo lực đ.ấ.m c.h.ế.t con lợn rừng, nhẹ nhàng vác lên vai.
Ban ngày cô phát hiện , nếu vượt qua hai ngọn núi để đến huyện thành thì sẽ gần hơn nhiều, nhưng tiền đề là sức vượt qua. Việc đối với Khương Nghiên chẳng khó khăn gì, cô vác lợn rừng như bay xuyên qua rừng núi.
Con lợn rừng nặng hơn 600 cân ( 300kg) che khuất cả hình nhỏ bé của Khương Nghiên, từ xa cứ như con lợn khổng lồ đang tự chạy như điên .
Hoắc Chiến Đình đang dẫn đội truy bắt đặc vụ địch, đuổi thẳng rừng sâu núi thẳm. Vì để ý, tránh đụng độ với con lợn rừng nên họ cố tình tránh . Cách khá xa nên Khương Nghiên phát hiện bọn họ.
Vác lợn rừng đến huyện thành, Khương Nghiên mới nhớ tìm mua. Đã vác xa thế , chẳng lý nào vác về. Khương Nghiên liền nghĩ đến việc chợ đen thử vận may.
Vận may của Khương Nghiên tệ, đến chợ đen khéo gặp nhóm của Thiệu Thanh đang dỡ hàng. Ban ngày Khương Nghiên mua lương thực giá cao ở chỗ Thiệu Thanh, thuận tiện hỏi thăm giá cả thị trường luôn .
Chính là !
Khương Nghiên kiểm tra bộ râu quai nón giả miệng. Đây là bộ râu cô từ lông lợn rừng hồi chiều, dán chắc chắn, bong tróc. Bộ tóc giả từ lông lợn rừng đầu cũng thô sơ nhưng chắc chắn.
Khương Nghiên xốc con lợn rừng vai, bước phăm phăm về phía Thiệu Thanh.
"Người em Thiệu Thanh, chỗ thu..."
"Ối ơi!" Thiệu Thanh thấy cái đầu lợn rừng lù lù mặt, sợ đến mức bệt xuống đất.
Khé miệng Khương Nghiên giật giật, Thiệu Thanh đang đất, nốt câu dở dang: "Có thu mua lợn rừng ?"
Lúc Thiệu Thanh mới rõ là một con lợn rừng c.h.ế.t. mà em cũng quá lợi hại , vác con lợn to thế mà mặt đỏ, tim đập loạn.
Thiệu Thanh hổ dậy: "Thu, thu. Thịt lợn ở trạm thực phẩm là 7 hào một cân, ... thu 1 đồng 2 hào!"
Vốn dĩ Thiệu Thanh định trả 1 đồng, vì còn trừ hao hụt nội tạng, giá mua nguyên con bao giờ cũng rẻ hơn. thấy Khương Nghiên vác lợn nhẹ tênh, đành c.ắ.n răng tăng thêm 2 hào.
"Người em, thật sự thể cao hơn nữa , cao nữa là lỗ vốn đấy." Tuy sợ vũ lực của Khương Nghiên, nhưng lỗ vốn thì tuyệt đối !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-15-day-la-muon-dao-goc-tuong-nha-co-sao.html.]
Giá thịt lợn chợ đen 1 đồng 7, 1 đồng 8 hào, trừ hao hụt, chi phí nhân công... Giá thu mua 1 đồng 2 hào là cao .
"Được, 1 đồng 2 thì 1 đồng 2. Người em, theo ." Thiệu Thanh dẫn cô đến một căn nhà trệt.
Khương Nghiên cũng lo lừa, cô tin Thiệu Thanh ngu đến mức định "ăn đen" (cướp hàng) của cô! Ai ăn ai còn !
Quả thực, Thiệu Thanh dám. Hắn ăn cũng coi là lương tâm, hơn nữa vũ lực vác lợn như bộ của Khương Nghiên, cũng chẳng dám giở trò.
Cân thiếu cân điêu cũng dám . Giao dịch thuận lợi, con lợn rừng tổng cộng 630 cân, 756 đồng, tiền trao cháo múc.
Nhận tiền xong, Khương Nghiên rời ngay, vội vã về. Thời đại , kiếm chút tiền cũng lén lút, mệt thật.
Hả? Sao chỗ dấu vết đ.á.n.h ?
Khi Khương Nghiên về theo đường cũ, thấy t.h.ả.m thực vật trong rừng sâu chỗ bất thường, khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ trong núi còn khác? Vậy cô nhanh chóng về thôi, thể để bắt gặp!
Khương Nghiên tăng tốc, chạy một mạch xuống núi. May mắn gặp ai khác, về đến nhà là bốn giờ sáng. Khương Nghiên trút bỏ lớp hóa trang, giấu tiền kho bạc nhỏ leo lên giường ngủ.
Tám giờ sáng, Khương Nghiên tiếng đập cửa của Triệu Nhị Ngưu đ.á.n.h thức.
"Chị dâu, chị dâu ơi, xong ! Hoắc Đoàn lợn rừng húc !" Giọng Triệu Nhị Ngưu to như cái loa.
Khương Nghiên bực bội mở mắt: "Anh phế thế ? Thế mà lợn rừng húc trúng?"
Cô lầm bầm nhỏ, Triệu Nhị Ngưu thấy. Khương Nghiên vơ vội quần áo mặc : "Người ?"
Triệu Nhị Ngưu nuốt nước miếng: "Ở... ở trạm xá!"
Khương Nghiên gì, cắm đầu về phía trạm xá.
Khi ngang qua cây đa lớn, mấy bà thím đang gốc cây buôn chuyện.
"Nghe gì ? Nhà bà Triệu tối qua trộm , bà với cô cháu gái đ.á.n.h cho mặt mũi bầm dập đấy." "Thật đùa thế?" "Đương nhiên là thật, vợ Doanh trưởng Đỗ tận mắt thấy mà, mặt bà Triệu sưng vù lên cao ngất..."
Nói đến đây, bà Vương dáo dác quanh, đó hạ thấp giọng: " còn nhé, là do đặc vụ địch đấy."
"Tên đặc vụ đó còn định phá hoại cả khu đại viện, nhưng Hoắc Đoàn trưởng phát hiện kịp thời, trốn rừng sâu. Hoắc Đoàn trưởng vì bắt đặc vụ mà lợn rừng húc thương đấy."
"Ái chà, thế bắt tên đặc vụ đó ?" Có hỏi bà Vương.
Bà Vương vẻ mặt cao thâm khó lường: "Cái thì chịu!"
Khương Nghiên ngang qua khéo đoạn bát quái , chợt nhớ tới dấu vết đ.á.n.h trong rừng sâu tối qua. Chẳng lẽ là Hoắc Chiến Đình bọn họ đang bắt đặc vụ thật?
Tối qua cô vì đường tắt nên xua đuổi đàn lợn rừng, sẽ xui xẻo đến mức lùa đúng đàn lợn rừng về phía Hoắc Chiến Đình đấy chứ?
Tự nhiên thấy chột !
Khương Nghiên cúi đầu, rảo bước nhanh hơn về phía trạm xá để xem xét thương thế của Hoắc Chiến Đình.
Vừa tới cửa phòng bệnh, cô liền thấy giọng một phụ nữ.
"Anh Đình, em nhà ăn mua bữa sáng cho , mau ăn cho nóng." Giọng điệu phụ nữ thiết, còn mang theo chút nũng nịu.
Động tác đẩy cửa của Khương Nghiên khựng một chút, nhưng cô vẫn đẩy cửa bước .
Trong phòng bệnh, Hoắc Chiến Đình đang nhận lấy hộp cơm từ tay Lâm Vi Vi chuẩn ăn.