Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 132: Bác sĩ Khương thật là lợi hại
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:40:18
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Cẩn hiểu nỗi hổ của Kỳ Tiêu, bé sốt ruột vô cùng: "Chắc chắn là bố cháu đ.á.n.h cháu , cháu thấy mà. Chú Kỳ, chú mau cứu cháu với."
Nói Tiểu Cẩn còn định kéo tay Kỳ Tiêu .
Cậu bé thực sự lo lắng.
Kỳ Tiêu hỏi đến bí: "À ừm, Tiểu Cẩn , bố cháu đang đ.á.n.h cháu , họ đang..."
Trời ơi, giải thích thế nào với một đứa trẻ 6 tuổi về việc bố nó đang gì buổi tối đây.
"Tiểu Cẩn, cháu mà, bố ngủ cùng mới sinh em bé. , bố cháu đang tạo em bé đấy, đ.á.n.h !"
Kỳ Tiêu vò đầu bứt tai mãi mới nghĩ cách giải thích .
Tiểu Cẩn bố sinh em bé là "đánh ", nhưng bé cứ tưởng đó là đ.á.n.h thật.
Nghe Kỳ Tiêu , Tiểu Cẩn nhận lo lắng thừa.
Họ là bất đắc dĩ mới đ.á.n.h !
nghĩ đến việc t.h.ả.m thiết như , Tiểu Cẩn bất mãn lẩm bẩm: "Bố nhẹ tay chút ? Mẹ to thế , chắc là đau lắm."
Kỳ Tiêu: Cậu tiếp lời thế nào!
"Tiểu Cẩn, chú , những lúc thế cháu tuyệt đối phiền bố cháu, nếu cháu sẽ sinh em gái . Cháu cũng đừng hỏi bố cháu, chuyện hỏi !"
Tiểu Cẩn hiểu, nghi hoặc Kỳ Tiêu: "Tại hỏi ạ?"
"Tóm trẻ con hỏi, hỏi là bố cháu tẩn cho đấy, chú cũng là cho cháu thôi!"
Bị tẩn bé cũng hỏi, bố tay nặng nhẹ, đ.á.n.h như thế, nhắc nhở bố.
Sáng hôm , Tiểu Cẩn dậy, thấy Khương Nghiên .
Hoắc Chiến Đình mặt mày rạng rỡ đang bữa sáng trong bếp, tâm trạng cực kỳ , còn ngân nga hát quân ca.
Anh đ.á.n.h thê t.h.ả.m như mà còn tâm trạng hát hò ư?
Tiểu Cẩn tức giận bếp.
Hoắc Chiến Đình giờ đống phân cũng thấy thuận mắt: "Con trai, dậy . Hôm qua mệt, để ngủ thêm một chút, lát nữa ăn sáng xong bố đưa các con học."
"Mẹ bố đ.á.n.h mệt chứ gì. Bố, bố thể như , đ.á.n.h đến mức dậy nổi, thế mà bố còn vui vẻ thế !"
Hoắc Chiến Đình buồn oan ức, "Bố đ.á.n.h con?"
Tiểu Cẩn hậm hực: "Đêm qua con thấy hết , t.h.ả.m thiết lắm, còn tiếng đ.á.n.h bạch bạch nữa, bố chính là đang đ.á.n.h ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hoắc Chiến Đình đột nhiên á khẩu, giải thích với Tiểu Cẩn thế nào.
Tiểu Cẩn sa sầm mặt, như ông cụ non giáo huấn Hoắc Chiến Đình: "Bố, như thế, bố nỡ đ.á.n.h chứ? Kể cả vì sinh em gái, bố cũng nên đ.á.n.h , con và Tiểu Hi cần em gái cũng !"
Hoắc Chiến Đình: "......"
Hoắc Chiến Đình bỏ dở bữa sáng, tới xổm xuống, nghiêm túc giải thích với Tiểu Cẩn: "Tiểu Cẩn, bố thật sự đ.á.n.h . Ừm, bố thế nào nhỉ, đây là trò chơi chỉ vợ chồng mới chơi , đợi con lớn lên lấy vợ sẽ hiểu."
Tiểu Cẩn nửa hiểu nửa : "Thế ?"
Ặc ~!
Hoắc Chiến Đình tê cả da đầu: "Đôi khi nhất thiết là vì đau buồn, cũng thể là vì vui sướng."
"Mẹ mà vui sướng , rõ ràng kêu đau khổ thế , còn bảo bố nhẹ tay chút mà."
Thái dương Hoắc Chiến Đình lấm tấm mồ hôi: Thằng nhóc thối , rốt cuộc con bao nhiêu thế.
"Tóm con nhớ kỹ, bố đ.á.n.h con. Còn nữa, con hỏi , nếu sẽ tẩn con đấy!"
Hoắc Chiến Đình cố tình hung dữ dọa dẫm Tiểu Cẩn.
" mà..." Tiểu Cẩn thật sự lo cho Khương Nghiên, còn gì đó nhưng mở miệng Hoắc Chiến Đình trấn áp mạnh mẽ.
"Đừng nhưng nhị gì cả, còn nhưng là ăn đòn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-132-bac-si-khuong-that-la-loi-hai.html.]
Tiểu Cẩn kinh ngạc há hốc mồm: Chú Kỳ đúng thật, bố tẩn thật!
Bị Hoắc Chiến Đình dọa, Tiểu Cẩn đành truy hỏi nữa.
Hoắc Chiến Đình thấy Tiểu Cẩn hỏi nữa, tưởng chuyện đến đây là xong, tiếp tục bữa sáng.
Anh hấp màn thầu, bột mì Khương Nghiên ủ từ đêm qua, sáng nay chỉ việc nặn hình cho nồi hấp là .
Hoắc Chiến Đình hấp hai xửng, còn thái dưa chua ăn kèm màn thầu, hương vị cũng tệ.
Ăn sáng xong, Khương Nghiên vẫn dậy, Hoắc Chiến Đình cũng gọi cô, ủ ấm phần bữa sáng của cô trong nồi đưa hai đứa nhỏ học, tiện thể ghé trạm xá xin nghỉ giúp Khương Nghiên.
Dù Khương Nghiên cũng chẳng bệnh nhân, cô xin nghỉ ảnh hưởng gì.
Đến giữa buổi sáng Khương Nghiên mới tỉnh, tỉnh dậy cảm giác xương cốt như ai tháo rời lắp , chỗ nào cũng ê ẩm đau nhức.
Rõ ràng là do lao lực quá độ!
Cô một lúc mới bò dậy nổi, thấy tờ giấy Hoắc Chiến Đình để bàn: Vợ , tối qua vất vả cho em , bữa sáng ủ trong nồi, Tiểu Cẩn và Tiểu Hi đưa học, cũng xin nghỉ giúp em , em cần vội đến trạm xá !
Vẫn đến trạm xá chứ, cô còn châm cứu cho Tần Quân Diệp nữa.
Khương Nghiên kịp đến trạm xá thì Tần Quân Diệp chủ động tìm tới tận nhà.
Thím Quý cửa thấy Tần Quân Diệp cửa nhà Khương Nghiên liền hỏi: "Vợ Đoàn trưởng, đây là trai em trai của Hoắc đoàn trưởng nhà cô thế, hai họ trông giống thật đấy!"
"Không họ hàng thím Quý, thím hiểu lầm , là bệnh nhân của cháu, đến tìm cháu khám bệnh."
Hoắc Chiến Đình phủ nhận thì Khương Nghiên chắc chắn sẽ gán ghép với nhà họ Tần.
Cô là thấy sang bắt quàng họ.
Thím Quý vẫn tin: "Giống thế mà họ hàng á?"
Khương Nghiên : "Dân nước gần một tỷ , một hai giống là chuyện bình thường mà, nhất thiết quan hệ huyết thống!"
"Kể cũng !" Tuy nhiên Thím Quý vẫn cảm thấy Hoắc Chiến Đình và Tần Quân Diệp giống như em ruột thịt, nhưng Khương Nghiên phủ nhận nên bà khăng khăng nữa.
Hàn huyên vài câu với Khương Nghiên bà xách giỏ chợ.
Tần Quân Diệp cũng từng nhà đứa trẻ nào thất lạc, tự nhiên cũng để tâm đến lời Thím Quý.
Hôm nay châm cứu xong là tròn một tuần.
Tần Quân Diệp cảm nhận rõ rệt sự đổi của cơ thể , hiệu quả châm cứu rõ ràng.
Khương Nghiên châm cứu cho Tần Quân Diệp xong bắt mạch cho , đổi một đơn t.h.u.ố.c mới, bảo tiếp tục uống.
Tiễn Tần Quân Diệp , Khương Nghiên đến trạm xá.
Vừa đến nơi, Khương Nghiên gặp một bệnh nhân, là con trai của Chu Ngọc Mai, trật khớp tay, đau đến mức thét lên.
Chu Ngọc Mai xót con vô cùng, đúng lúc bác sĩ Hách khám bệnh tại nhà, ở trạm xá.
"Lão Điền, đưa con đến bệnh viện huyện ," Chu Ngọc Mai yên tâm về y thuật của Khương Nghiên, bàn với chồng.
Phó đoàn trưởng Điền về vụ việc ở phòng thí nghiệm , y thuật Khương Nghiên giỏi, chủ yếu là xót con chạy chạy vất vả nên lắc đầu: "Đi bệnh viện huyện gì, bác sĩ Khương chẳng đang ở đây ?"
"Khương Nghiên thì gì về y thuật, cô chỉ là kẻ cửa ..." Chu Ngọc Mai phục.
Chưa hết câu Phó đoàn trưởng Điền lạnh giọng cắt ngang: "Em câm miệng !"
Quát vợ xong, Phó đoàn trưởng Điền lễ phép với Khương Nghiên: "Bác sĩ Khương, phiền cô xem cho con trai với."
Khương Nghiên gật đầu, tới kiểm tra cánh tay của bé Quân. Cũng cô thế nào, chỉ thấy cô nắm lấy cánh tay bé Quân lắc lư hai cái.
"Xong !" Khương Nghiên .
Chu Ngọc Mai trợn tròn mắt, rõ ràng tin: "Thế là xong á? Khương Nghiên, cô hiểu y thuật thì đừng lừa ..."
"Ơ, tay con hết đau ?"
Chu Ngọc Mai còn dứt lời mỉa mai thì thấy con trai reo lên kinh ngạc.