Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 13: Một đấm chết heo rừng
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:30:56
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Tiểu Mai hoảng sợ: "... chúng nó ở ?"
"Sao cô ? Rõ ràng cuối cùng chúng nó ở cùng với cô!" Khương Nghiên càng lúc càng mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay bóp cổ Triệu Tiểu Mai: "Nói, chúng nó ở ?"
Khương Nghiên dùng sức, nhưng bàn tay cô như cái kìm sắt kẹp chặt cổ Triệu Tiểu Mai. Triệu Tiểu Mai khó thở, nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t bao trùm khiến cô run rẩy, khó khăn : "Bọn nó lên núi tìm cô !"
Cái gì?
Sắc mặt Khương Nghiên đại biến, chẳng thèm trừng trị Triệu Tiểu Mai nữa, cô lao như điên về phía ngọn núi.
Trên đường đụng một quân nhân, Khương Nghiên cũng chẳng là ai, túm lấy vội vàng giải thích: "Hai đứa con trai của Hoắc Chiến Đình chạy núi , phiền các tìm giúp đỡ tìm kiếm với!"
Nói xong, mặc kệ đồng ý , cô vội vã chạy biến núi.
"Trong núi nguy hiểm lắm, cô đừng..." một ! Chu Vân Cảnh còn hết câu thì chạy mất hút.
Chu Vân Cảnh vội vàng gọi núi cứu . Trong núi nguy hiểm, ngày thường bọn họ săn thú cũng mười mấy , còn chẳng dám núi sâu. Cô gái mà liều lĩnh thế... Thôi kệ, cô cũng là vì sốt ruột cứu !
Trong núi. Hoắc Văn Cẩn dựa một luồng sức mạnh bộc phát mà lao núi. Bình tĩnh , bé liền hối hận. Cậu nên mang em trai lỗ mãng lên núi tìm kế, lẽ nên tìm lớn trong đại viện giúp đỡ!
giờ hối hận muộn. Bọn họ chạy tán loạn trong núi, căn bản tìm thấy đường xuống.
"Mẹ kế ở ạ? Mẹ sói ăn thịt ?" Tiểu Hi sợ hãi .
"Sẽ , chúng đều gặp sói, kế chắc chắn cũng gặp. Hơn nữa gặp sói thì là con sói xui xẻo thôi!"
Cái đầu nhỏ của Hoắc Văn Cẩn giờ nhảy , càng thêm hối hận vì mang em trai núi. Hy vọng mau chóng tìm kế, nếu gặp nguy hiểm chính là và em trai!
Hả? Tiếng gì ?
Hoắc Văn Cẩn đột ngột dừng , về hướng phát tiếng động, phát hiện một con lợn rừng hung dữ đang lao như điên về phía họ. Con lợn rừng hình to lớn, răng nanh sắc nhọn, trong miệng thỉnh thoảng phát tiếng gầm gừ trầm thấp.
Mặt Hoắc Văn Cẩn cắt còn giọt máu, Tiểu Hi càng hoảng sợ trừng lớn mắt, . Quên cả chạy trốn, cứ ngây con lợn rừng ngày càng tới gần.
Khương Nghiên một đường tìm tới liền thấy cảnh tượng , suýt nữa tim ngừng đập. Cô chút do dự lao nhanh về phía con lợn rừng. Vung nắm đấm, dồn sức, hung hăng nện đầu con thú.
Con lợn rừng nặng năm sáu trăm cân thế mà cô dùng bạo lực đ.á.n.h ngã, "Rầm" một tiếng, ngã vật xuống đất. Con thú kêu lên t.h.ả.m thiết.
Chu Vân Cảnh dẫn đến muộn hơn Khương Nghiên một bước, thấy Khương Nghiên lao lợn rừng, ai nấy đều tưởng cô định dùng che chắn cho bọn trẻ. Từng dồn hết sức chạy như bay, ngăn cản con thú.
Kết quả thấy Khương Nghiên trực tiếp một đ.ấ.m đ.á.n.h lật con lợn, cô thế mà đ.á.n.h ngã nó! Ai nấy kinh ngạc dừng bước.
Vẻ hoảng sợ mặt Tiểu Cẩn và Tiểu Hi cũng chuyển thành kinh ngạc, mắt tròn xoe, nghẹn họng trân trối Khương Nghiên.
Còn Khương Nghiên, thở vững vàng, thần sắc bình tĩnh bước lên, bồi thêm một đ.ấ.m đầu con lợn rừng.
"Hộc!" Con lợn rừng kêu lên tiếng cuối cùng thê lương, giãy giụa hai cái tắt thở.
Khương Nghiên tới kiểm tra hai đứa nhỏ: "Có thương ?"
Tiểu Cẩn và Tiểu Hi còn hồn, mặc kệ Khương Nghiên sờ nắn kiểm tra khắp . Xác định hai đứa nhỏ thương, Khương Nghiên mới hỏi: "Sao các con chạy trong núi? Không trong núi nguy hiểm ?"
Vừa nếu cô đến kịp thì hai đứa nhỏ bụng lợn rừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-13-mot-dam-chet-heo-rung.html.]
Tiểu Hi cuối cùng cũng hậu tri hậu giác hồn, "Oa" một tiếng lớn: "Hu hu, kế, quá, sói ăn thịt, hu hu..." Tiểu Hi ôm chân Khương Nghiên đến rối tinh rối mù.
Tiểu Cẩn là , tuy cũng cảm thấy may mắn vì sống sót tai nạn, cũng còn sợ hãi, nhưng vẫn khá bình tĩnh. Cậu bé hiểu chuyện trả lời: "Cô Tiểu Mai bảo núi sói ăn thịt , chúng con lo cho nên mới núi tìm!"
"Xin , chúng con nên tin lời cô Tiểu Mai, tùy tiện núi lo lắng!"
Một đứa như mèo con, một đứa hiểu chuyện đến mức cẩn thận, càng khiến đau lòng. Khương Nghiên thực sự nỡ trách mắng, giơ tay xoa đầu Hoắc Văn Cẩn: "Lần bỏ qua, đừng lỗ mãng như thế nữa!"
"Con ạ!" Hoắc Văn Cẩn ngoan ngoãn đáp.
"Đi thôi, xuống núi!" Nói Khương Nghiên bế bổng bé "mèo con" lên, về phía đám Chu Vân Cảnh: "Có thể phiền các giúp khiêng con lợn rừng xuống núi ?"
"Được, chứ," Chu Vân Cảnh ngây đáp, vẫn hồn khỏi cú sốc Khương Nghiên một đ.ấ.m hạ gục lợn rừng. Chủ yếu là tin nổi, một cô gái nhỏ nhắn thể nhẹ nhàng một đ.ấ.m đ.á.n.h ngã con thú lớn như , chuyện quá vượt quá phạm vi nhận thức của họ.
"Lão Chung, thể một đ.ấ.m đ.á.n.h ngã lợn rừng ?" Chu Vân Cảnh con lợn rừng vỡ hộp sọ, hỏi đồng đội bên cạnh.
Lão Chung là một tráng hán cao mét chín mấy, nặng hơn hai trăm cân, sức khỏe vô địch, nhưng giờ phút cảm thấy sự sỉ nhục trần trụi. chuyện dám c.h.é.m gió, thành thật : " !"
Chu Vân Cảnh giấu vẻ ghét bỏ: "Cậu phế thật đấy!"
"Thế chắc, ngon thì nhào vô?" Lão Chung cho rằng phế, rõ ràng là Khương Nghiên quá mạnh.
Chu Vân Cảnh hổ lảng sang chuyện khác: "Vừa Tiểu Hi gọi là kế đúng ? Vậy cô gái là vợ mới cưới của Hoắc Đoàn trưởng?"
Mọi bừng tỉnh đại ngộ: "Không hổ là Hoắc Diêm Vương, cưới vợ cũng lợi hại như thế!"
Vì lợn rừng do Khương Nghiên đ.á.n.h c.h.ế.t, mấy họ liền khiêng nó về nhà Khương Nghiên. Một con lợn rừng to như thế khiêng khu gia đình tự nhiên gây sự chú ý lớn.
"Ôi ơi, mà giỏi thế, săn con lợn rừng to thế !"
"Kìa, khiêng lợn rừng phía chẳng thằng con nhà bà Triệu ? mau bảo bà Triệu là con trai bà săn lợn rừng."
Một bà lão trong đám đông hớn hở chạy , căn bản phát hiện lợn rừng khiêng nhà Hoắc Chiến Đình.
"Chị dâu, lợn rừng để ạ?" Giọng điệu Chu Vân Cảnh vô thức mang theo sự kính trọng.
Khương Nghiên vẻ mặt khó xử: "Một cũng xử lý nổi con lợn to thế , các thể giúp lông xẻ thịt ? Lát nữa mỗi biếu mười cân thịt!"
Thời buổi ai cũng thiếu thốn, mười cân thịt, bọn họ thực sự thể từ chối. Ai nấy sảng khoái đồng ý, khiêng lợn sân, đun nước, chẻ củi, mượn d.a.o thớt, bận rộn khí thế ngất trời.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hàng xóm láng giềng xung quanh cũng chạy tới xem chuyện lạ. Có đỏ mắt ghen tị, nhịn mát: "Cậu Chu, các hào phóng thật đấy, con lợn to thế biếu cho thì chớ, còn giúp thịt nữa."
" đấy, nịnh bợ Hoắc Đoàn trưởng cũng cần nịnh bợ kiểu ?"
"Theo thấy vẫn là vợ Đoàn trưởng lợi hại, mới đến quyến rũ cả đám trai tráng, biếu lợn rừng giúp thịt, đối xử với ruột chắc cũng tận tâm thế nhỉ!"
Có mở đầu, hùa theo càng ngày càng nhiều.
Chu Vân Cảnh lọt tai, tới giải thích: "Các hươu vượn cái gì đấy, con lợn rừng là do chị dâu tự săn ."
Gì cơ? Cậu cái gì? Hàng xóm cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm, ngây ngốc Chu Vân Cảnh.