Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 104: Có người gây sự

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:39:33
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba bố con nổi bật như , Khương Nghiên đương nhiên cũng thấy.

 

"Tiểu Cẩn, Tiểu Hi, các con đến đây?" Khương Nghiên thấy hai đứa con trai "hờ" thì vui vẻ.

 

"Mẹ lâu thế về, Tiểu Hi nhớ lắm, nhớ siêu cấp vô địch luôn," Tiểu Hi tủi .

 

Trời mới , tan học về nhà thấy , bé thất vọng bao, cứ tưởng mất , cần nữa.

 

Tiểu Cẩn cảm xúc luôn hướng nội, nhưng giờ phút cũng : "Con cũng nhớ !"

 

Khương Nghiên vui đau lòng, "Các bảo bối của , cũng nhớ các con lắm. Đi , chúng về nhà!"

 

"Vợ , còn thì , em nhớ ?" Hoắc Chiến Đình đột nhiên chen hỏi, tuyệt đối ghen tị khi thấy mấy con thổ lộ tình cảm với nhé.

 

Khương Nghiên Hoắc Chiến Đình chọc cho ngượng ngùng, vốn định phủ nhận nhưng ba đôi mắt sáng lấp lánh cứ chằm chằm cô.

 

Lời phủ nhận nghẹn ở cổ họng thốt .

 

"Nhớ, nhớ," Khương Nghiên thẹn thùng , hai chữ đơn giản nhưng khiến mặt cô đỏ bừng.

 

chút ảo não, "Đi thôi, về nhà!"

 

Sau đó cô dẫn đường.

 

Hoắc Chiến Đình như uống rượu giả, cả lâng lâng, một lúc mới nhớ lái xe đến.

 

"Vợ ơi, bên , xe đậu ở bãi đỗ xe," Hoắc Chiến Đình lên tiếng gọi Khương Nghiên .

 

Không sớm!

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Khương Nghiên ngược trở .

 

"Vợ, để xách hành lý cho, em bế Tiểu Hi ," Hoắc Chiến Đình định đổi việc với Khương Nghiên.

 

Khương Nghiên lắc đầu: "Không cần , chút đồ nặng gì ."

 

Hoắc Chiến Đình thấy Khương Nghiên vẻ mặt nhẹ nhàng nên cũng ép. Đến bãi đỗ xe, Hoắc Chiến Đình thả Tiểu Hi và Tiểu Cẩn xuống, tới đỡ hành lý cho Khương Nghiên.

 

Anh thấy Khương Nghiên xách nhẹ tênh, tưởng thật sự nặng lắm, kết quả đ.á.n.h giá quá thấp cái gọi là "nhẹ nhàng" của Khương Nghiên.

 

Anh suýt chút nữa đỡ nổi hành lý.

 

Sức lực của vợ thật sự dạng .

 

...

 

Về đến nhà, Hoắc Chiến Đình xót Khương Nghiên tàu xe mệt nhọc, chủ động bếp nấu cơm, bảo Khương Nghiên nghỉ ngơi .

 

Khương Nghiên quả thực cũng mệt, tranh giành với Hoắc Chiến Đình.

 

Cất gọn hành lý, đưa quà mua ở Kinh Đô cho hai đứa nhỏ xong, cô chuẩn ngủ bù một giấc.

 

, quà cáp cũng chẳng sức hấp dẫn.

 

Hai đứa nhỏ chẳng thèm mở quà, cứ mắt trông mong Khương Nghiên.

 

Khương Nghiên ở Kinh Đô ba ngày, tàu mất hai ngày hai đêm, vị chi hai đứa nhỏ suốt năm ngày gặp Khương Nghiên.

 

Chúng chẳng cần quà, cũng chẳng chơi, chúng chỉ ngắm , ở bên cạnh .

 

Khương Nghiên thấy chúng như cũng nỡ đuổi ngoài, bèn : "Hay là các con ngủ cùng một lát nhé?"

 

"Dạ!"

 

Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp, đó nhanh nhẹn bò lên giường, một lớn một nhỏ mỗi đứa chiếm một bên, chừa chỗ giữa cho Khương Nghiên.

 

Đợi Hoắc Chiến Đình nấu cơm xong gọi Khương Nghiên dậy ăn, liền thấy Tiểu Cẩn và Tiểu Hi mỗi đứa ôm một cánh tay Khương Nghiên, ngủ ngon lành.

 

Khương Nghiên cũng ngủ say.

 

Hoắc Chiến Đình bỗng thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, khóe miệng tự chủ nhếch lên: Chị ơi, chị thấy ? Em tìm cho Tiểu Cẩn và Tiểu Hi một , chị trời linh thiêng hãy yên nghỉ nhé!

 

Hoắc Chiến Đình đ.á.n.h thức Khương Nghiên và bọn trẻ, lặng lẽ ngoài, ủ ấm thức ăn trong nồi, đợi họ dậy cùng ăn.

 

Hoắc Chiến Đình cũng ăn , ăn một chẳng vị gì.

 

Chỉ là, cuối cùng vẫn đợi Khương Nghiên dậy ăn cơm cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-104-co-nguoi-gay-su.html.]

 

Anh đột ngột nhận lệnh triệu tập nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ kịp để cho Khương Nghiên một tờ giấy nhắn vội vã rời .

 

[Có nhiệm vụ khẩn cấp, , thức ăn ở trong nồi!]

 

Khương Nghiên tỉnh dậy thấy tờ giấy nhắn, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát nhàn nhạt, chút cảm nhận sự bất đắc dĩ của vợ lính.

 

Bạn sẽ bao giờ đàn ông của sẽ rời lúc nào!

 

Khương Nghiên cũng hiểu, điều chỉnh tâm trạng, bưng thức ăn , cùng hai đứa nhỏ ăn cơm.

 

Ăn xong, Khương Nghiên tìm Sư trưởng Tưởng báo cáo tình hình ở Kinh Đô.

 

Hôm đó máy bay đến đón Khương Nghiên nhiều đều thấy, nhưng Sư trưởng Tưởng kín như bưng lộ chút tin tức nào, cũng xảy chuyện gì.

 

Giờ thấy Khương Nghiên trở về, tế bào hóng hớt trong bắt đầu hoạt động mạnh mẽ.

 

"Đồng chí Khương Nghiên , máy bay đón cô Kinh Đô gì thế?" Mã Xuân Mai sán hỏi Khương Nghiên.

 

"Cứu !" Khương Nghiên giấu giếm, dừng một chút, cố ý bổ sung: "Chữa bệnh, cứu !"

 

"Cô chữa bệnh á?" Mã Xuân Mai kinh ngạc.

 

"Ừ, vẫn luôn việc ở phòng khám Đông y huyện mà." Trước lấy chứng chỉ hành nghề, sợ rách việc nên Khương Nghiên , mặc kệ họ đoán già đoán non xem ngày ngày cô huyện gì.

 

Giờ chứng chỉ hành nghề cầm tay, Khương Nghiên cũng định giấu nữa, cô cũng chẳng hiểu lầm.

 

Mã Xuân Mai vỡ lẽ: "Hóa ở phòng khám Đông y huyện , mấy cái đứa thối mồm đúng là thất đức, thế mà dám đồn bậy bạ!"

 

" thấy mấy đúng là ghen ăn tức ở, thấy khác sống ! Không , rõ với họ!"

 

Mã Xuân Mai hớt hải bỏ .

 

Có cái loa phóng thanh thế cũng , Khương Nghiên ngăn cản. Khi đến văn phòng Sư trưởng Tưởng, ông đang bận.

 

thấy Khương Nghiên đến, Sư trưởng Tưởng lập tức đặt công việc xuống, quan tâm hỏi han: "Đồng chí Khương Nghiên, chuyến Kinh Đô thuận lợi chứ, họ khó cô đấy chứ?"

 

"Không ạ, chỉ là giúp một bệnh nhân cầm m.á.u thôi," Khương Nghiên với vẻ nhẹ nhàng.

 

"Ai thương thế?" Sư trưởng Tưởng hỏi.

 

"Là cháu trai ruột của Tư lệnh Tần," Khương Nghiên thật, Tư lệnh Tần cũng dặn dò cô giữ bí mật nên thể .

 

Sư trưởng Tưởng lập tức nghĩ đến một : "Là Tần Quân Diệp ?"

 

"Vâng!"

 

Thảo nào Tư lệnh Tần mất công đón Khương Nghiên Kinh Đô cứu , Tần Quân Diệp chính là kế nhiệm do ông đích bồi dưỡng.

 

Tư lệnh Tần kết hôn, cũng con cái, vẫn luôn coi Tần Quân Diệp như con đẻ.

 

Sư trưởng Tưởng hỏi thêm Khương Nghiên vài chuyện khác cho cô về.

 

Sư trưởng Tưởng mời Khương Nghiên tòng quân, cũng nhắc đến chuyện vùng.

 

Ông nghĩ thông suốt , ông nên đặt gánh nặng lên vai một vợ lính.

 

Phải lo lắng thót tim cho chồng, còn chăm sóc con cái, còn , Khương Nghiên đủ vất vả , ông nên tăng thêm gánh nặng cho cô.

 

Trong quân đội bao nhiêu quân nhân tài giỏi, họ thiếu thành nhiệm vụ, cần thiết khó một phụ nữ chân yếu tay mềm.

 

Chỉ tiếc cho một hạt giống , Khương Nghiên thực sự ưu tú, thích hợp với quân đội.

 

Sư trưởng Tưởng đang cảm thán thì cảnh vệ viên Tiểu Lưu hớt hải chạy :

 

"Sư trưởng, xong , hai ông bà già đang gây rối ở cổng lớn quân khu!"

 

Cái gì?

 

Sư trưởng Tưởng biến sắc, "Là ai gây rối? Họ đây là ? Dám đến đây gây chuyện? Chính ủy Tôn , ông đang gì?"

 

"Chính ủy Tôn họp ở thành phố ạ, hiện tại ở đây. Hơn nữa, hai ông bà già gây rối lưng đeo tấm bảng công trạng hạng nhất, Sư trưởng xem nên xử lý thế nào ạ?"

 

Nếu tấm bảng đó, họ trực tiếp đuổi , hoặc bắt giam xử lý như đối tượng khả nghi .

 

tấm bảng đó, họ cũng dám tùy tiện xử lý.

 

 

Loading...