Ưu điểm chính là rẻ, sợ phá.
Bạch Thục Hoa cũng mà m.ô.n.g dính đất nên đan một cái đệm từ cỏ ô la khô.
Đan giống như đan b.í.m tóc , tuy nhưng thoải mái, ấm mùa đông mát mùa hè.
Trên bàn đất của cô là hai lớp báo cũ.
bây giờ báo còn, đệm cũng chẳng .
Trước đây cô xin nghỉ, mấy ngày đến lớp, dù lấy cô cũng thể .
cô sẽ hỏi, cô trực tiếp hỏi bạn : “Chị Tiểu Hồng, mấy ngày chị xin nghỉ ? Có ai lấy đệm và báo của em ?”
Bạch Tố Hồng vô thức liếc về phía lắc đầu.
Trong lòng Bạch Thục Hoa hiểu.
Lớp nào cũng những học sinh đến trường chỉ để chơi, đa đều là con trai.
Đây là phân biệt giới tính gì nhưng vì thời đại trọng nam khinh nữ, con gái học là ít, cho nên dù học giỏi thì thái độ cũng nghiêm túc, càng ít gây chuyện.
Đến lớp ba mà vẫn học gì thì con gái về nhà việc .
Đương nhiên cô sẽ ngốc nghếch mà xông lên, vì chắc chắn sẽ đánh .
Đừng con trai đánh con gái, chuyện đó .
Cô cũng xuống, cứ thế mà sách.
Hành động khác thường của cô thu hút sự chú ý của ít .
Tất nhiên bao gồm cả kẻ gây họa.
Có nhịn chạy đến: “Cái ... Em Thục Hoa, em ?”
Bạch Thục Hoa chỉ tay: “Bàn ghế phá , em thể phá hiện trường, lát nữa để cô giáo kiểm tra.”
Người bày vẻ mặt ‘Em đúng là trẻ con’: “Sao em cái gì cũng mách cô giáo ?”
Nếu đổi thành một đứa trẻ thật, lẽ trúng lời khích tướng nhưng cô thì : “Tất nhiên mách cô giáo , lớp chúng trộm, để cô giáo nhắc nhở các bạn khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-93-a.html.]
Người nhếch mép: “Trộm nào rảnh ăn cắp mấy thứ vớ vẩn của em chứ.”
Bạch Thục Hoa vẫn tức giận: “ chúng còn nữa .”
Nếu trộm thì còn.
Một nam sinh khác cũng chạy đến, hẳn là thuộc kiểu thích hóng hớt, để hóng hớt thì bản cũng hại : “Đệm và báo của em chúng đốt , trộm lấy .”
Bạch Thục Hoa gật đầu: “Ồ.”
“Em hỏi tại ?” Người thứ hai hài lòng.
Bạch Thục Hoa thở dài trong lòng, thầm nghĩ ‘Đánh , đánh ’, cô hỏi qua loa: “Tại ?”
“Chúng dùng ná cao su b.ắ.n mấy con chim sẻ, báo và đệm thích hợp để nhóm lửa. cho em chim sẻ thơm lắm.” Người chép miệng như thể đang hồi tưởng.
Bạch Thục Hoa tức giận, vì bây giờ là mùa thu , cỏ dại khô ở khắp khắp nơi, đến nỗi dùng đệm cỏ và báo của cô, bọn họ như là cố ý, ý bắt nạt khác, thật đáng ghét: “Ồ, các dùng thì đền cho . Đền cho , sẽ mách cô giáo, cũng mách bố , ông cũng sẽ tìm đến nhà các .”
Một màn im lặng…
Những thể sợ cô giáo, nhưng chắc chắn sẽ sợ roi của bố .
“Không chỉ là cái đệm cỏ rách nát thôi , em đan như chó gặm , bây giờ đan cho em ngay!”
Nói xong lập tức chạy .
Bạch Thục Hoa thật sự tìm nguyên liệu để đan là cố tình trốn mất.
cô cũng lo lắng, chạy hoà thượng trốn chùa.
Một khác trái , đó giật một tấm ván gỗ: “Cái cho em dùng báo .”
Bạch Thục Hoa liếc bạn giật ván gỗ, thấy còn hì hì thì là em họ, thì , cứ yên tâm mà dùng.
Cô lấy một cuốn vở cũ đệm tạm thời, đó xuống sách.
Cô xuống, nhiều đều thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thục Hoa thầm trong lòng.