Cô nhỏ Bạch giống như một con ếch, lập tức tức giận, dậm chân: “Anh Ba!”
Bố Bạch “Á?” một tiếng : “Anh đang việc, em chỉ đó mà xắn tay giúp một chút, cũng may là lấy chồng, nếu lười như , ai thèm lấy em chứ!”
Còn lười hơn cả ông, thật đáng sợ.
Đột nhiên trong lòng ông nảy một ý nghĩ, hình như... Bản và vợ ngày càng chăm chỉ , rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào nhỉ.
Trước đó vợ ông còn với ông chuyển nhà sớm một chút, đó còn núi hái thông nữa.
Nếu là , chắc chắn ông sẽ tìm cách trốn tránh.
Thì con thực sự thể đổi.
Giọng của cô nhỏ Bạch sắt nhọn the thé, chói tai: “Anh Ba, em !”
“Nói gì cơ, rảnh! Không giúp thì đừng phiền.”
Bố Bạch quát cô xong, khi sang chuyện với vợ và con gái thì dịu dàng hơn nhiều: “Chúng chuyển thẳng lên xe bò .”
Mẹ Bạch và Bạch Thục Hoa âm thầm việc, khóe miệng đều cong lên.
Cô nhỏ Bạch thấy bố Bạch để ý đến lời cô , chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu cuối cùng: “Em mách !”
Nói cô chạy mất.
Bố Bạch lẩm bẩm: “Cũng đến bao giờ mới gả chồng.”
Một chuyển sáu cây cải thảo lớn. Bọn họ cẩn thận về phía xe bò.
“Em Ba, sớm thế ?” Bác hai Bạch đến giúp đỡ.
Bác gái hai Bạch và hai chị họ cũng đến.
Bố Bạch : “Chuyển sớm xong sớm đỡ việc, đội xe bò còn chỗ dùng, thể mượn mãi của .”
Có nhóm bác hai Bạch giúp đỡ, bọn họ nhanh chóng chuyển hết đồ đạc lên xe bò.
Bố Bạch chân thành cảm ơn: “Cảm ơn Hai, chị Hai, còn Đại Ni, Nhị Ni, giúp đỡ nhiều .”
Bạch Thục Hoa tạm biệt hai cô chị họ, cô cũng quá lưu luyến, dù học cũng thể gặp , hơn nữa còn ở cùng một làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-91-a.html.]
Nhóm bác hai Bạch về , bọn họ còn bữa sáng núi, đều nhiều việc .
Bố Bạch đột nhiên vỗ đầu: “Ôi chao, suýt thì quên mất tương đậu.”
Mẹ Bạch vội vàng đưa lọ tương cho ông, nhắc nhở: “Đừng quên vớt thêm hai lọ củ cải muối.”
Bố Bạch "Ừ” một tiếng đó cầm lọ tương chạy nhà chính.
Nhà chính nhanh truyền đến tiếng cãi vã.
Bố Bạch chạy với vẻ mặt buồn bã, ông đặt lọ tương mấy nhẹ nhàng lên xe bò đó đánh bò .
Mẹ Bạch và Bạch Thục Hoa , đều gì.
Nửa đường Bạch Thục Hoa mới phản ứng , hình như bọn họ bỏ quên một còn đang sống sờ sờ.
Em trai cô vẫn đang ngủ.
Cậu tỉnh dậy thấy bố chị gái , nhà cửa trống trơn, nhất định dọa sợ .
Xe bò đến phòng y tế, Tống Tiểu Băng và thầy lang ngoài đón.
Hai bên chào hỏi bắt đầu chuyển đồ.
Bố Bạch dám để thầy lang bê đồ nặng, Bạch Thục Hoa cũng dám để Tống Tiểu Băng bê đồ nặng.
Hai thể là già thì già, yếu thì yếu.
thời gian dài sống ở nông thôn, ông cháu họ đều hồi phục ít.
Cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tống Tiểu Băng bây giờ phấn khích, bạn nhỏ sắp ở cùng cô : “Thục Hoa, chúng thể cùng học, còn thể cùng chơi, hí hí...”
Bạch Thục Hoa cũng vui, bạn nhỏ thích nghi với cuộc sống nông thôn cũng học, bạn bè ngày càng nhiều, tính cách cũng cởi mở hơn ít: “Được, . Chị Tiểu Băng nuôi gà con ?”
Thế là cô kể cho cô bé chuyện nhà cô dùng trứng gà đổi gà con như thế nào.
“Vài ngày nữa, nhà em thể lấy bốn con gà con, đến lúc đó để em hỏi xem thừa . Nếu , chị thể đợi đợt , tiên chúng học cách nuôi gà con cũng .”
Mắt Tống Tiểu Băng sáng lấp lánh: “Được, , ông ngoại đồng ý với chị , tiên một cái ổ gà. Nhà em định nuôi bốn con ?”