Cô đến nỗi bố Bạch cũng chút động lòng, tiếc là ông tiếng nước ngoài.
“Bố, bố học kỹ thuật chụp ảnh , chúng thể chụp ảnh cho họ ở Vạn Lý Trường Thành, tiền công cũng là đô la Mỹ hoặc bảng Anh, như bố thể kiếm tiền giống như chúng con .”
Bạch Thục Hoa như đương nhiên là cho bố Bạch chút động lực, như ông mới thể chủ động chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật chụp ảnh.
Thẩm Đạc nhân cơ hội : “Ngày mai chúng thể đến cửa hàng Hữu Nghị mua máy ảnh, mua sớm dùng sớm.”
Bạch Thục Hoa tán thành gật đầu: “Như cũng .”
Bố Bạch suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: “Vậy thì xem thử.”
Về việc nên mua , bọn họ sẽ quyết định khi nào thời điểm thích hợp.
Bố Bạch hỏi: “Có máy ảnh nhưng vẫn đủ nhỉ?”
Bạch Thục Hoa vẫn chút hiểu , máy ảnh bây giờ đều là dùng phim: “Còn mua phim và học rửa ảnh nữa.”
Rửa ảnh cũng là công việc cần kỹ thuật, nhưng vẫn học, nếu tìm tiệm chụp ảnh của nhà nước để rửa ảnh, chắc chắn sẽ xếp hàng dài, như hiệu quả quá thấp, điều trái ngược với ý tưởng ban đầu của cô.
Bố Bạch nhắc một câu: “Rửa ảnh? Cái học từ những thợ chụp ảnh lâu năm, nghề kiếm cơm của , chịu dạy ?”
Bạch Thục Hoa vẫn tự tin: “Bây giờ tiệm chụp ảnh đều là của nhà nước của tư nhân, chỉ cần ‘Lòng thành’ của chúng đủ, gì là thể.”
Bố Bạch tán thành, về khoản giao tiếp ứng xử thì ông kinh nghiệm: “Vậy mấy ngày bố sẽ dạo mấy tiệm chụp ảnh xem .”
Nhân tiện, ông tìm cho một ‘Bậc thầy’ dễ tính
Bạch Thục Hoa : “Thật rửa ảnh chủ yếu là ở chỗ thuốc nước, thứ đối với khác mà là bí mật nên khó kiếm, nhưng trường đại học Bắc Kinh thì pha nhiều lắm, đến lúc đó con tìm pha thêm một ít, bố cứ việc luyện tập mà thôi.”
Thẩm Đạc chút hâm mộ : “Người chữ đúng là giỏi, cái gì cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-535-e.html.]
Giọng bố Bạch cũng mang theo tự hào: “ là con gái lớn của bố, đợi bố học , bố sẽ chụp cho con thật nhiều ảnh.”
Bạch Thục Hoa lớn: “Vậy con sẽ chờ.”
Ăn cơm xong, Bạch Thục Hoa và Thẩm Đạc cùng dọn dẹp bát đũa, cô lập tức cầm chai rượu Mao Đài .
Cô kắc lắc chai rượu trong tay, họ cũng uống nhiều lắm.
Chủ yếu là bữa ăn bố Bạch tắm, cô sực nhớ hình như uống rượu xong tắm lắm nên để họ uống nhiều, chỉ uống cho lệ là .
May mà bố Bạch và Thẩm Đạc đều dễ chuyện.
‘ rượu Mao Đài bây giờ rẻ thật, chỉ cần phiếu rượu là , chúng thể tính đến chuyện tích trữ một ít, tiềm năng tăng giá của loại rượu kém gì nhà cửa .’
‘Hơn nữa thứ còn định hơn mấy món đồ cổ .’
Những ý nghĩ cũng chỉ thoáng qua trong đầu cô, đó cô tiếp tục công việc của .
Thẩm Đạc đẩy nhẹ Bạch Thục Hoa sang một bên: "Để cho, cần em."
Bạch Thục Hoa cũng tranh với : "Trong nồi còn nước nóng, dùng nước đó rửa bát nhé."
Chủ yếu là bát đũa dính dầu mỡ, dùng nước lạnh rửa sạch.
Hơn nữa trời lạnh thế mà rửa bát bằng nước lạnh thì buốt tay lắm.
Động tác của Thẩm Đạc vẫn nhanh nhẹn như khi, chẳng mấy chốc bát đũa rửa sạch sẽ, xếp gọn gàng đặt trong giá bát.
Sau đó nhỏ giọng : "Chiều , về đây."
Bạch Thục Hoa theo bản năng trong nhà một cái, khẽ gật đầu, trong lòng cô chút cảm giác ‘Qua cầu rút ván’, nhưng cũng dám để Thẩm Đạc ở nữa, cô sợ bố Bạch nổi giận.