Trương Hồng Phương kéo kéo tay cô , hiệu cho cô im lặng, bớt bớt kẻo cho.
Bạch Thục Hoa : "Nước Bắc Băng Dương ngon mà, uống đỡ ngấy."
Tống Na hỏi: "Thẩm Đạc, em chỗ ? Xa xôi hẻo lánh thế ."
Bạch Thục Hoa cũng , cô cũng câu trả lời.
Thẩm Đạc đáp: "Thật là . Hôm đó em đến một nhà hàng khác ăn cơm, tình cờ thấy hai bên cạnh chuyện to, trong lúc chuyện nhắc đến quán cừu nướng nguyên con , bảo là hương vị ngon. Lúc em liền ghi nhớ, đó mới tìm đến đây một ."
Thực là khi dẫn đoàn khách du lịch đến nhà hàng ăn cơm, bên cạnh hai đàn ông phương Bắc trông giàu , gọi nhiều món ăn. Cuối cùng chê bai là hương vị ngon bằng món cừu nướng nguyên con.
Anh Bạch Thục Hoa là cô gái thích ăn uống, nên âm thầm ghi nhớ địa chỉ .
Thẩm Đạc chỉ tay về phía : "Là đây ."
Một dãy nhà tranh thấp lè tè.
chẳng ai để ý đến, vì đều đang bốn bếp nướng lớn trong sân, đó bốn con cừu nguyên con đang nướng.
Thẩm Đạc nhỏ giọng : "Em may mắn lắm đấy, chỗ mỗi ngày chỉ nướng năm con cừu, nướng xong là bán nữa . Lúc nãy đặt muộn quá, suýt thì hết , may mà đột xuất đến nên mới chỗ trống. Nếu ăn thì nhất là nên đặt một tuần."
Bạch Thục Hoa chằm chằm con cừu nướng béo ngậy, yêu thích như chắc chắn là mùi vị tồi.
Con mắt của mê ăn uống luôn sáng suốt.
Thẩm Đạc dẫn , vài câu với ông chủ, đó họ dẫn một căn nhà nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-507-d.html.]
Trong nhà ngoài một cái bàn tròn và mấy cái ghế thì còn gì khác, nhưng cũng khá rộng rãi.
Thẩm Đạc gọi : "Chị Na, chị ơi Giai, mau , cừu của chúng còn nửa tiếng nữa mới xong, ông chủ nướng đến lúc đó mới ngon, bảo chúng đừng vội."
Tiêu Tiểu Vũ xua tay: "Không vội, vội."
Thẩm Đạc thấy yên vị: "Em lấy chai nước Bắc Băng Dương mới nãy em gửi ông chủ."
Nói xong liền ngoài.
Bạch Thục Hoa liền : "Như cũng , một căn nhà chỉ một cái bàn, coi như là phòng riêng, chúng cũng cần giữ ý với ai cả."
Có thể thoải mái ăn uống.
Vương Tân lên tiếng: "Em đúng là coi Thẩm Đạc là ngoài."
"Hi hi..." Tiêu Tiểu Vũ bụm miệng gian.
Lần Bạch Thục Hoa chậm chạp nữa, cô kịp phản ứng: "Mọi ... đang nghĩ gì , em và Thẩm Đạc loại quan hệ đó, đừng nghĩ lung tung..."
Thẩm Đạc cầm theo mấy chai Bắc Băng Dương nhà: "Mọi đang gì thế?"
Không vì Bạch Thục Hoa chột , vội vàng xua tay: "Không , gì. Để em giúp ."
Thẩm Đạc mặt Bạch Thục Hoa để cô dễ lấy chai nước.
Chuyện vốn bình thường, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thục Hoa càng lúc càng đỏ.