Mấy khác cũng lượt gật đầu.
Thẩm Đạc liền : "Sao là giúp gì chứ! Trước đây lúc em bán bàn nhỏ, cũng giúp em quảng cáo, còn giúp tìm khách hàng. Hơn nữa, cũng giúp Thục Hoa nhiều.”
Vương Tân cố ý : "Thục Hoa là em út trong ký túc xá của chúng . Chúng giúp nó là chuyện nên , đến lượt em mang ơn .”
Thẩm Đạc : " mà nhiều lúc Thục Hoa lãng phí thời gian vì em, giúp em cũng chính là giúp em.”
Bạch Thục Hoa thấy bọn họ tủm tỉm, hiểu mặt nóng nhưng vẫn : "Chúng coi như là cùng học tập tiến bộ, thật sự tính là em lãng phí thời gian vì , thành tựu của phần lớn đều là do tự học mà .”
Cô bao giờ là thích lo chuyện bao đồng. Nếu như dạy tiếng Anh mà lãng phí nhiều thời gian, ngay từ đầu cô đồng ý .
Bởi vì cô còn nghiệp sớm, còn kiếm tiền bằng việc dịch thuật, nhiều việc , dám tùy tiện lãng phí thời gian.
Sau những buổi học sáng sớm cùng Thẩm Đạc, trình độ tiếng Anh của cô tiến bộ vượt bậc, cả về khả năng và vốn từ vựng. Hơn nữa, với sự giám sát của , cô cũng chẳng thể nào lười biếng . Vì , thể đây là sự tiến bộ của cả hai chứ chỉ cô nỗ lực.
"Em thật sự mong các chị cùng. Chị Giai, chị giúp em với ." Thẩm Đạc một nữa lên tiếng mời.
Lý Giai nhướn mày: "Cuối cùng cũng chịu để ý đến bà chị đấy. Chị cứ tưởng em út , mắt em chỉ còn mỗi con bé thôi chứ."
Bạch Thục Hoa cảm thấy hai má nóng bừng: "Chị Giai, chị gì !"
Chị Giai xua tay: "Thôi , chị nữa. Chị Na, là chúng . Chị xem một con cừu to như , hai họ ăn hết , chẳng lãng phí ?"
Tống Na mắng: "Thịt mà cũng sợ lãng phí, ăn hết thì mang về bữa ăn tiếp."
Bạch Thục Hoa : "Nếu , chỉ em với ăn, đến lúc đó chắc chắn em cũng mang về. Lúc ăn sẽ còn nóng, vị ngon cũng giảm nhiều."
Lý Giai liền : "Vậy chúng . Chị cũng ăn cừu nướng nguyên con. Không , chúng mời ."
Tiêu Tiểu Vũ lập tức phụ họa: "Được đó, đó."
Mọi đều bật , cuối cùng cũng đồng ý.
Thẩm Đạc nán lâu hơn nữa, đặt chỗ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-506-d.html.]
Bạch Thục Hoa đợi Tống Na và những khác ăn xong cùng đến lớp học.
"Sao lúc nãy em thấy ghê ."
! Lại đến nữa .
Chín giờ sáng chủ nhật, Bạch Thục Hoa và các bạn cùng phòng trọ khỏi cổng trường, đến trạm xe buýt.
Sau khi chuyển một chuyến xe buýt, mất một tiếng mười hai phút, cuối cùng họ cũng đến nơi.
Quán cừu nướng nguyên con đó khá kín đáo, dẫn đường mới tìm thấy.
May mà Thẩm Đạc đợi sẵn ở đó.
Tiêu Tiểu Vũ : "Xa quá ! Gần khỏi Bắc Kinh còn gì?"
"Gần đấy." Lý Giai trả lời.
Tiêu Tiểu Vũ nhíu mày: "Sao mở quán ở chỗ ? Món cừu nướng nguyên con nổi tiếng như , mở trong thành phố chứ?"
Bạch Thục Hoa hít hít mũi: "Hình như em ngửi thấy mùi thịt nướng . Em thấy mở ở chỗ vắng vẻ thế cũng đúng, thơm như , hàng xóm xung quanh chịu nổi."
Tiêu Tiểu Vũ cũng hít hít mũi: "Nói cũng lý."
Đứa nhỏ đổi cũng nhanh thật.
Mọi đồng loạt im lặng.
Thẩm Đạc : "Con cừu đặt mười một giờ mới xong, nướng bốn, năm tiếng. Có khi con đang tỏa mùi thơm phức là của chúng đấy."
Bạch Thục Hoa nuốt nước bọt: "Chúng nhanh lên thôi."
"Không , còn kịp mà. Không uống gì, mua tạm mấy chai Bắc Băng Dương." Thẩm Đạc .
Tiêu Tiểu Vũ xua tay: "Mua gì, chúng em chỉ ăn thịt thôi."