Sau đó bắt đầu chia sẻ những câu chuyện thú vị trong kỳ nghỉ đông và dịp Tết.
Buổi chiều Bạch Thục Hoa mang đặc sản đến cho cô Tề một nữa, cô cũng nán lâu mà đến nhà tắm của trường tắm rửa, buổi tối ngủ một giấc ngon lành sạch sẽ thoải mái, coi như chính thức khai giảng.
"Anh Thẩm Đạc, tuy muộn nhưng chúc năm mới vui vẻ."
Có thể Bạch Thục Hoa gặp Thẩm Đạc ngày đầu tiên học là điều thể đoán nhỉ?
Người cũng thật là ham học.
Thẩm Đạc mỉm gật đầu: "Chúc mừng năm mới."
Anh còn lấy một nắm kẹo: "Cho em."
Bạch Thục Hoa ngẩn , nhưng nhanh hồn: "Cảm ơn ."
Cô cất kẹo cặp sách, chỉ để một viên, bóc giấy gói: "Kẹo lạc giòn và ngọt thật. Đầu năm ăn kẹo, cả năm ngọt ngào."
Bạch Thục Hoa lấy từ trong cặp một viên đưa cho Thẩm Đạc: "Anh Thẩm Đạc, cũng ăn ."
Hai ngậm kẹo, mỉm .
Bạch Thục Hoa cắn kẹo thành từng miếng, ăn nhanh: "Anh Thẩm Đạc em mang đặc sản quê nhà đến cho đây. Sô cô la Liên Xô và xúc xích đỏ Cáp Nhĩ Tân, đều ngon, bây giờ nên đưa cho đợi đến chiều nhỉ?"
Thẩm Đạc cũng từ chối: "Chiều . Mấy hôm nay gần như học thuộc hết phần tiếng Anh của các điểm tham quan , em kiểm tra nhé."
Bạch Thục Hoa ngạc nhiên, thật là chăm chỉ: "Được."
…
Kết thúc giờ tự học buổi sáng, hai đến nhà ăn.
"Anh Thẩm Đạc, sự tiến bộ của ngoài dự đoán của em đấy, lẽ thể thử." Bạch Thục Hoa .
Trái tim Thẩm Đạc thắt , phấn khích chùn bước: "Có ?"
Bạch Thục Hoa : "Vậy thì chủ nhật tuần em cùng , chính em theo phụ."
Đi bước đầu là .
Thẩm Đạc để Bạch Thục Hoa thất vọng, hơn nữa cũng kiếm thêm tiền để xây nhà.
Anh cô đưa cả nhà cùng lên Bắc Kinh.
Đến lúc đó, còn nhà thì chắc chắn sẽ cơ hội.
Vì gật đầu quả quyết: "Được."
Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đến chủ nhật.
Bạch Thục Hoa mua sắm cùng các chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-502-d.html.]
Cứ đến chủ nhật là cô bận, may mà đều quen .
Bạch Thục Hoa và Thẩm Đạc gặp , đó cùng lên xe đến quảng trường Thiên An Môn.
Trên quảng trường.
"Hai đấy, Thẩm Đạc thử xem." Hai lọt mắt xanh của Bạch Thục Hoa đều còn trẻ và đeo máy ảnh.
Trẻ tuổi thì dễ chuyện hơn, dễ tiếp thu cái mới.
Có máy ảnh ăn mặc , chứng tỏ là tiền.
Thẩm Đạc lẩm bẩm: "Anh nên gì bây giờ..."
Bạch Thục Hoa liếc một cái, tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà còn thế : "Chào hỏi, chuyện thời tiết thôi, đừng hỏi ăn gì ..."
Thẩm Đạc gật đầu lia lịa, hít một thật sâu bước tới.
Không hiểu Bạch Thục Hoa thấy tim đập nhanh, cả đều căng thẳng.
"Cũng bắt chuyện."
Miệng thì , nhưng sự căng thẳng của cô vẫn hề giảm bớt.
Mãi đến khi thấy ba chuyện rôm rả, Bạch Thục Hoa mới thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Đạc vẫy tay với cô, Bạch Thục Hoa lập tức bước tới, nhập bọn cùng họ.
Được hai là Mỹ, là em họ.
Người cao hơn là nhiếp ảnh gia. Người thấp hơn nghiệp đại học.
Họ đến Trung Quốc du lịch. Cũng sẵn lòng thuê Thẩm Đạc.
Hai bên bắt đầu từ quảng trường Thiên An Môn.
Nhìn Thẩm Đạc tiếng Anh càng lúc càng lưu loát, trong lòng Bạch Thục Hoa cảm thấy vui.
Giống như sư phụ thấy đồ nhi của thành công .
Bạch Thục Hoa cũng theo nhưng gì thêm.
Đến gần trưa cô mới : "Anh Thẩm Đạc, em về trường đây, em còn chút việc."
Không cô kiếm cớ, mà là cô còn dịch sách.
Thẩm Đạc lập tức : "Đừng về, mời em ăn cơm."
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Lần , em khách sáo với . Trưa nay cố gắng ăn cùng họ tranh thủ bàn bạc về lịch trình du lịch ."