Bạch Tiểu Quân đầu hỏi: “Chị, chị hứa đưa em du lịch Bắc Kinh, nhưng bây giờ vẻ cần chị nữa , em cũng đến Bắc Kinh .”
Ý là cô chịu thiệt .
Bạch Thục Hoa hiểu rõ mười mươi: “Chờ em đến Bắc Kinh, thấy món nào , chị sẽ mua cho em.”
Quả nhiên một câu dỗ dành là xong.
Bạch Thục Hoa ở nhà vui vẻ thêm bốn ngày, cũng đến lúc .
“Bố, , cần mang nhiều đồ như , con một , xách nhiều tiện.” Bạch Thục Hoa nào dám để bố Bạch giúp sắp xếp hành lý.
Cô vội vàng tay giảm bớt đồ đạc.
“Đồ ăn cần mang nhiều , tàu bán mà.”
Tuy bây giờ trời lạnh đồ ăn thể để lâu, nhưng cũng hâm nóng, chi bằng mua trực tiếp cho .
Bây giờ cơm tàu đến nỗi khó ăn như đời , ngoài đắt thì khuyết điểm gì.
, cũng cần phiếu.
Mẹ Bạch cau mày: “Có chút đồ thế thôi, nhiều gì mà con cứ tiếc rẻ thế.”
Bố Bạch vội vàng ngăn : “Con bé mang thì thôi, c.h.ế.t đói nó .”
Bạch Thục Hoa vội vàng phụ họa: “Vâng, . Hơn nữa con còn ở thành phố một đêm nữa.”
Mẹ Bạch bực bội , vẻ mắt thấy tâm phiền, bà quan tâm nữa.
Bạch Thục Hoa tươi, gọi Bạch Tiểu Quân cùng xách đồ ngoài.
Mẹ Bạch nhịn , dặn dò: “Bố con mua vé giường , con cứ thẳng một mạch là đến Bắc Kinh, mang nhiều đồ lỡ mệt.”
Bạch Thục Hoa vội : “Con cũng mang theo chút đồ, ở trong túi kìa, cả hạt dẻ, hạt thông rang , với cả nấm khô nữa.”
Hạt dẻ, hạt thông là cô tự ăn, tất nhiên cũng sẽ chia cho các chị trong ký túc xá một ít.
Còn nấm khô là để tặng cô Tề và nhóm Thẩm Đạc.
Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, dù cũng mang chút đặc sản quê hương chứ.
Đợi khi đến thành phố, cô mua thêm ít xúc xích nữa, chắc chắn sẽ yêu thích.
Bạch Thục Hoa ở trong thành phố mua ít xúc xích và sô cô la.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-499-d.html.]
Sô cô la là nhập khẩu từ Liên Xô, giá cả cũng tính là quá đắt, hơn nữa còn cần phiếu đặc biệt.
Không giống như ở Bắc Kinh tuy cửa hàng bán đồ nhập khẩu, nhưng cần phiếu ngoại tệ.
Thứ đó thường vốn dĩ thể kiếm .
Mua xong đồ, cô cũng chẳng nhờ bố Bạch tiễn mà trực tiếp bắt taxi thẳng ga.
Vì căn giờ nên đến ga tàu cô chỉ chờ mười mấy phút là đến lượt soát vé lên tàu.
Bước khoang mềm, Bạch Thục Hoa khỏi đánh giá một vòng.
Cũng chẳng xịn gì cho cam, so với khoang thương vụ tàu cao tốc đời thì thứ chẳng là gì cả.
điểm cộng chính là gian khép kín, cửa thể kéo .
Mỗi khoang chỉ bốn giường .
Chăn ga gối đệm giường đều sạch sẽ.
Giường của Bạch Thục Hoa là giường nên cần leo trèo, cô vội vàng để hai túi hành lý xuống chỗ của .
Bạch Thục Hoa đưa tay xem giờ, cô lên tàu cũng gần mười phút mà khoang vẫn thấy ai .
Tuy là ga đầu tiên nhưng mười mấy phút nữa là tàu chạy .
“Không lẽ cả khoang mềm chỉ một thôi .”
Bạch Thục Hoa lẩm bẩm: "Không thể nào, thể nào, còn chuyện như .”
Mang theo niềm mong chờ đó, quãng thời gian vài phút cuối khi tàu chạy như dài vô tận.
Đến khi tàu thật sự lăn bánh, Bạch Thục Hoa vui mừng đến mức lấy tay che miệng , sợ vui quá mà thành tiếng.
Thế chẳng khác nào cô chỉ tốn một phần tiền mà sở hữu cả khoang tàu.
Cô lập tức dậy, đóng cửa khoang , còn chốt cả then cửa.
Một một phòng cần quan tâm đến ý của khác, gì thì .
Chốt cửa yên tĩnh an .
Cô vẫn quên, tàu sẽ an tuyệt đối.
Bạch Thục Hoa dậy, chạy sang giường đối diện, thẳng xuống.