Bạch Thục Hoa vênh váo: "Con tự kiếm tiền. Mọi mau đoán xem căn nhà bao nhiêu tiền? Em trai đoán .”
Bạch Tiểu Quân đương nhiên nịnh chị gái một câu, giơ năm ngón tay: "Năm trăm!”
Bạch Thục Hoa lập tức : "Thấp quá.”
Bố Bạch đoán: "Tám trăm. Nhà ở thành phố chắc chắn đắt hơn ở đây.”
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Thấp quá.”
Mẹ Bạch trợn tròn mắt: "Vậy… Một nghìn?”
Bạch Thục Hoa tiếp tục lắc đầu: "Thấp quá. Thôi , con gợi ý cho một chút, cứ đoán kiểu thì hết tối nay cũng đoán , giá thấp hơn quá nhiều.”
Trong chốc lát, bố Bạch và em trai đều ai lên tiếng.
Cậu giơ năm ngón tay: "Năm nghìn!”
Bạch Thục Hoa mỉm : "Vẫn còn thấp.”
Mẹ Bạch bật dậy: "Vẫn còn thấp ! Nhà kiểu gì ? Nhà bằng vàng mà đắt thế, rốt cuộc con tốn bao nhiêu tiền, con lấy nhiều tiền như ?”
Vẻ mặt bố Bạch cũng trở nên nghiêm túc.
Bạch Thục Hoa thể trêu chọc thêm nữa: "Mọi đừng căng thẳng, con con nít nữa. Căn nhà con mua mất một nghìn hai, là tứ hợp viện hai gian, tính cả nhà chính, nhà ngang dọc, nhà kho và nhà hướng bắc, tới mười mấy gian lận, diện tích cũng rộng rãi.”
Bạch Tiểu Quân chớp chớp mắt: "Vậy chẳng lớn hơn cả nhà sư phụ .”
Bạch Thục Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đương nhiên !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-492-d.html.]
Mẹ Bạch lo lắng giục giã: "Mau , con kiếm tiền kiểu gì ! Cả hai đều hơn mấy nghìn , kiếm bao nhiêu tiền đây! Ôi chao, cả đời cũng từng thấy nhiều tiền như .”
Bố Bạch cũng sững sờ, ông tờ sổ đỏ , đột nhiên cảm thấy tay nặng trĩu.
Bạch Thục Hoa hắng giọng, chuẩn thao thao bất tuyệt: "Hồi cấp ba tiếng Anh của con , lên đại học giáo viên dạy tiếng Anh thích con bèn nhờ con giúp cô dịch một tài liệu ngắn. Con , cô giới thiệu cho con công việc lớn hơn, trực tiếp dịch cả một cuốn sách, hiện tại mỗi cuốn sách con dịch hai nghìn tám đến ba nghìn hai đồng. Hè con về nhà mà hướng dẫn viên du lịch cho nước ngoài, một ngày cũng kiếm bốn năm trăm đồng, nhưng ngày nào cũng khách nên cũng kiếm nhiều. Ngoài con còn cùng bạn bè buôn bán nhỏ, kiếm một nghìn đồng, đại khái là , khi mua căn nhà cũng chẳng còn bao nhiêu.”
Gần như cô dốc hết vốn liếng để mua căn nhà .
Bố Bạch im lặng.
Bạch Tiểu Quân cảm thán: "Hóa học tiếng Anh kiếm nhiều tiền như , là em cũng đổi sang học tiếng Anh nhỉ?”
Bạch Thục Hoa nhướng mày: "Nếu em sợ sư phụ cho ăn đòn thì đổi .”
Bạch Tiểu Quân lập tức lắc đầu: "Em vẫn thích học y hơn.”
Bạch Thục Hoa với bố Bạch: "Bố , con suy nghĩ nông cạn mà đưa bố lên Bắc Kinh , con suy nghĩ kỹ . Thứ nhất là chỗ ở, hiện tại nhà , căn nhà con xem qua, bảo quản , đồ đạc cũng giữ cho con, thể trực tiếp dọn ở luôn. Thứ hai là công việc, bây giờ Bắc Kinh ngày càng rộng mở, nhiều buôn bán nhỏ. Con mở một tiệm chụp ảnh, chính là chụp ảnh cho , máy ảnh con thể mua, nhà con cũng thể mua, bố chỉ cần học kỹ thuật chụp ảnh, học trang điểm và phối đồ, như là thể mở tiệm .”
Bố Bạch lắc đầu: "Chụp ảnh bố ."
Bạch Thục Hoa : "Không thì học, lúc đầu con cũng , hơn nữa máy ảnh mấy cái nút chứ, gì khó, chúng mày mò một chút là thôi."
Mẹ Bạch cũng khó xử: "Trang điểm cũng ."
Bạch Thục Hoa : "Lúc đó con dạy cho , đảm bảo học một là ."
Bố Bạch trông vẻ tự tin lắm.
Bạch Thục Hoa lập tức : "Bố đừng nghĩ nó khó, đây lúc công nhân bố cũng nghĩ là , nhưng bây giờ chẳng đang đó ."