Một chiếc bàn sưởi nhỏ, thể dùng khi ăn cơm và chữ.
Hai chiếc chậu gỗ, một để rửa mặt, một để rửa chân.
Một chiếc khăn mặt mới, lọ thủy tinh đựng bàn chải đánh răng, kem đánh răng.
Bình giữ nhiệt, nồi đất, dầu muối nước mắm…
Gạo, bột mì, khoai tây, khoai lang...
Các loại sách vở.
Chăn bông, đệm, áo bông, áo len, đồ lót…
nhiều nhất vẫn là củi, vì đun trong hai tháng, lượng đương nhiên ít.
Nếu thì bố Bạch cũng cần mượn xe bò.
Đồ đạc trong nhà sắp xếp xong, Bạch kiểm tra khắp nơi, bà chú ý đến cửa sổ.
Mặc dù thầy giáo Ngụy là nhưng bố vẫn lo lắng.
Mẹ Bạch gọi Bạch Thục Hoa đến, nhỏ giọng dặn dò: "Con gái lớn, bố mang cho con hai ổ khóa, một ổ khóa tủ giường, một ổ khóa cửa, bình thường học cần khóa, lúc ngủ thì nhớ khóa bên trong, then cửa nhà ngắn quá, chỉ cần đẩy mạnh vài cái là mở , vì nhất định khóa . Nếu khóa mũi, con dùng dây thừng buộc , ?"
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Con ạ.”
Mẹ Bạch dặn dò: "Tiền và phiếu để trong tủ, đừng mang hết đến trường."
Bạch Thục Hoa gật đầu.
Bố Bạch nhà: "Củi xếp xong , xếp bên cửa sổ của con, con gái lớn đừng tiếc củi nhé, trời lạnh thế đun lò thật ấm, đủ thì bố mang đến cho con."
Sóng mũi Bạch Thục Hoa càng lúc càng cay: "Con ạ. Bố, em trai con ?"
Bố Bạch lập tức gọi ngoài cửa: "Tiểu Quân, con gì thế?"
Bạch Tiểu Quân nhà: "Con ngửi thấy mùi thuốc, quen quen."
Bạch Thục Hoa lập tức hiểu , đây là bệnh nghề nghiệp .
"Vậy em đoán mấy loại?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-271-b.html.]
Bạch Tiểu Quân gãi đầu: "Phải cho em nếm thử, lẽ sẽ đoán một hai loại mùi nồng, chỉ ngửi thì ."
Bạch Thục Hoa xoa đầu : "Em còn học nhiều lắm."
Bạch Tiểu Quân : "Không đó bệnh gì, uống thuốc lâu như mà vẫn khỏi, là đúng bệnh , nếu sư phụ ở đây thì thể bắt mạch cho cô ."
Bố Bạch động lòng: "Con trai, con cũng bắt mạch ?"
Bạch Tiểu Quân vội : "Con chỉ bắt mạch thường thôi, phức tạp hơn một chút như mạch ẩn thì con bắt , sư phụ con học thêm mấy năm nữa."
Bố Bạch đành nuốt ý định trong lòng xuống: "Dọn dẹp xong hết chứ, chúng ăn cơm ở quốc doanh."
Bố Bạch , mời vợ chồng thầy giáo Ngụy sát nhà ăn, ngoài dự đoán là từ chối.
Vừa khỏi sân, Bạch mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai hòa đồng cho lắm."
Bạch Thục Hoa thấy như , cô sẽ nhiều gian riêng tư hơn.
Bố Bạch cũng : "Anh thích như , chẳng lẽ em để đến gần con gái ."
Mẹ Bạch vội : "Như , như ."
Gần trường cấp ba một nhà hàng quốc doanh, đó họ qua, bây giờ chỉ cần thẳng đến đó là .
Lần bố Bạch gọi thịt kho tàu, mà gọi một đĩa cá chép kho tương đậu phụ và một phần dồi tiết xương ống hầm dưa chua.
Lại gọi thêm sáu cái bánh bao bột mì, bữa ăn vẫn thịnh soạn.
Bố Bạch còn học theo khách hàng một cách ăn mới.
Đó là lấy bốn cái bát rỗng, đổ nước canh dưa chua , đó gắp một ít dưa chua, đổ nước nóng , thế là thành một bát canh ngon.
Bạch Thục Hoa đặt tên món là ‘Canh qua loa.’
hương vị cũng tạm , dùng để ăn kèm với bánh bao cũng khá .
Bố Bạch hỏi: "Con gái lớn, thật sự cần con ở với con một ngày ?"
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Không cần . Con thể tự học, trường gần như , hơn nữa còn thầy giáo Ngụy giúp đỡ, bố ăn xong thì dọn dẹp về luôn , bố còn trả xe bò cho đội sản xuất nữa, mượn thì trả, mượn mới dễ."
Bạch Tiểu Quân nuốt miếng dồi tiết trong miệng xuống: "Chị, là em ở với chị nhé, dù em ."