Bố Bạch luyến tiếc đưa cho vợ.
Mẹ Bạch xem một lúc lâu mới : "Ngày mai còn huyện, lãnh đạo cho phép đấy?"
Bố Bạch tự tin : "Anh việc chính, chơi, ông cho chứ."
Mẹ Bạch và Bạch Thục Hoa đều đau cả răng.
Đây là dối trắng trợn .
Mẹ Bạch hỏi: "Đi xe đạp ?"
Bố Bạch lắc đầu như trống bỏi: "Không , lỡ như ngã một cái thì ."
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, chẳng lẽ bố Bạch ám ảnh tâm lý .
"Anh ngã thì , nhưng nếu xe đạp, radio ngã thì đau lòng c.h.ế.t ."
Mẹ Bạch lập tức : ", thể xe đạp. Anh tự còn ngã, cầm thêm cái radio thì càng phiền phức hơn."
Bạch Thục Hoa tham gia thảo luận, cô chỉ cần ủng hộ quyết định của bố Bạch là .
Mẹ Bạch thì cất hết các phiếu khác : "Con gái lớn, con cầm những phiếu , dù phiếu nhà vẫn luôn là con cầm. Những thứ đồ ăn , con ăn thì cứ mua, lát nữa đưa tiền cho con, mấy phiếu vải, phiếu bông cũng mua , may cho con một chiếc áo bông mỏng, đến lúc nhập học thể mặc luôn."
Bạch Thục Hoa vui vẻ đáp một tiếng, như còn gì tuyệt vời hơn
" , còn một phiếu mua bình giữ nhiệt, nhưng nhà bình giữ nhiệt , chúng cũng dùng đến, là xem đổi thành phiếu khác ."
Bạch Thục Hoa cũng đột nhiên nhớ .
Mẹ Bạch còn kịp trả lời, bố Bạch lên tiếng: "Không đổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-269-b.html.]
Mẹ Bạch hiểu: "Nhà bình giữ nhiệt , giữ ấm lắm, dùng thêm ba bốn năm nữa đổi cái mới."
Bố Bạch ho một tiếng: "Cái ... Có một chuyện, vốn dĩ tạo bất ngờ cho con gái lớn, bây giờ luôn ."
Mẹ Bạch và Bạch Thục Hoa đều bố Bạch, xem xem ông bán thuốc gì trong hồ lô.
"Chính là thuê nhà cho con gái lớn ."
Thuốc nổ thật sự lớn, khiến Bạch Thục Hoa và Bạch đều choáng váng.
Thấy sắc mặt Bạch âm trầm như sắp bùng nổ, bố Bạch vội vàng giải thích: "Hai , thì thể thuê . Đó là nhà của một giáo viên, một phòng riêng, trong một cái sân chỉ giáo viên đó và vợ của ông , chung lối . Chỗ đó gần trường cấp ba lắm, bộ ba phút là tới, còn gần hơn cả nhà đến trường cấp hai, là chủ nhiệm Tần của trường cấp ba giới thiệu cho, tiền thuê nhà mỗi tháng hai đồng rưỡi, tiền điện tính riêng."
Mẹ Bạch thu cơn giận : "Nói như thì đúng là tệ, gần là nhà của giáo viên, xem như đủ an , phòng riêng cũng yên tĩnh, tiền thuê nhà cũng đắt, thể thế , tìm cách nào ?"
Bạch Thục Hoa cũng thấy hài lòng, thật sự hài lòng, cô ở phòng tập thể nhưng cách nào, định chịu đựng thêm ba năm, kết quả chuyển biến bất ngờ.
"Bố, bố nhanh kể ."
Để cô còn ngưỡng mộ, học hỏi một chút.
Bố Bạch bày tư thế nghiêm túc: "Con gái lớn huyện chơi với bố hai ngày , lúc đó cùng đến trường cấp ba, bố phát hiện con thích ở phòng tập thể lắm. lúc đó chúng cũng quan hệ gì, bố quen một y tá trưởng, bà và chủ nhiệm giáo dục của trường cấp ba là bạn học. Cứ như thế, cuối cùng bố cũng tìm thể giúp , con gái lớn tự rạng danh, thi đỗ nhất huyện. Trong tay nhiều con bài hơn, bố lập tức chủ động đến tận nơi, thật lúc đó cũng chỉ tìm một ký túc xá ít . Khụ khụ… Bố mới con ngủ khó, ngủ ở phòng tập thể, chủ nhiệm Tần mới chủ động dẫn bố xem căn nhà . Phải chỗ , trong nhà giường sưởi chiếu giường sưởi, còn một tủ giường sưởi, nước máy, điện đều đủ, ngay cả nhà vệ sinh bố cũng xem , sạch sẽ lắm."
Mẹ Bạch hỏi: "Nếu phòng riêng thì đun nấu ở ?"
Bố Bạch trả lời: "Trong nhà đó một lò đất, lát nữa chúng mua một cái nồi đất, đun nước nấu cháo gì cũng . Chủ nhiệm Tần trường trợ cấp, còn rẻ hơn cả tự nấu ở nhà. Con gái lớn, lúc đó con mang theo nhiều phiếu tiền một chút, thèm thì đến nhà hàng quốc doanh ăn cho ngon."
Mẹ Bạch gật đầu hài lòng: "Phòng riêng thể đun nấu là , đỡ phiền khác. Củi tự chuẩn chứ?"
Bố Bạch ngẩn : "Còn đến chuyện nhưng tiền thuê nhà một tháng chỉ hai đồng rưỡi, chắc chắn tự chuẩn củi."
Ông dặn dò Bạch Thục Hoa: "Đèn điện một buổi tối đừng dùng quá hai giờ, một tháng chúng chỉ trả tiền một điện thôi đấy."
Bạch Thục Hoa gật đầu, thầm nghĩ điện dùng lâu thật!