“Vậy ngày mai hỏi con gái lớn xem , nếu như nó học thì sẽ thưa chuyện.” Bố Bạch cũng động lòng.
Bạch Thục Hoa thầm niệm trong lòng: “Mình ngủ , ngủ ...”
Nếu , cô sợ rằng sẽ nhào hét lên: ‘Con học ! Đánh c.h.ế.t con cũng học!”’
“Liệu nhận ? Nhà cũng nhiều tiền, chuyện quà cáp nữa.”
Mẹ Bạch bắt đầu lải nhải: “Muốn học nghề thật của thầy thì đến nhà thầy công ba năm, đây là rèn luyện tính cách đấy. Hồi đó, em theo bà ngoại học hát xướng, cũng đến nhà thầy công ba năm.”
“Anh con gái công cho khác , vất vả chết.” Bố Bạch tỏ vẻ đồng ý: “Thôi thì đến lúc đó gặp tính, dễ chuyện thì ?”
Cùng lắm thì ông sẽ cố gắng giúp đỡ một tay: “Thôi , đừng nghĩ ngợi gì nữa, muộn , ngủ .”
Cuộc trò chuyện giường kết thúc, Bạch Thục Hoa lặng lẽ trở , ngủ nhưng ngủ , đầu óc cô vẫn còn đang hoạt động.
Cô chút suy đoán, ông lão trung y chắc chắn thể tự nhiên đến cái vùng quê hẻo lánh , liên tưởng đến phong trào mười năm, cô đại khái cũng hiểu .
Ông lão trung y chắc chắn là tài năng thực sự, nhưng dù cô cũng ý định học y.
cô còn em trai mà, bốn tuổi cũng nhỏ nữa, là một đứa trẻ lớn , thể học thuộc lòng “Thang Đầu Ca” .
Vị lang y già và cháu gái bố Bạch và đội trưởng đón về.
Vì phòng y tế thu dọn xong, nên họ tạm thời ở nhà bác kế toán.
Nhà bác kế toán con trai cả lính xa nhà, con gái lớn và con gái thứ hai đều lấy chồng, con trai út đang học cấp ba ở huyện, trong nhà còn nhiều phòng trống.
Vừa thể cho ông lão trung y ở tạm mấy hôm.
Kỳ thực bố Bạch ông lão trung y ở nhà , nhưng tiếc là còn chỗ.
Bạch Thục Hoa đương nhiên cũng gặp mặt hai ông cháu.
Bố Bạch còn giới thiệu đôi bên với : “Bác sĩ Tôn, đây là con gái lớn nhà , Bạch Thục Hoa, con bé thông minh, học giỏi lắm, học nhảy cóc hai lớp , Tiểu Băng học thể nhờ con bé kèm cặp.”
Bạch Thục Hoa cảm thấy bố cũng thật cách ‘Tâng bốc’ con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-26.html.]
“Con gái, đây là ông Tôn và em Tiểu Băng, con dẫn em chơi nhiều hơn nhé.” Bố Bạch .
Bạch Thục Hoa đương nhiên sẽ bóc mẽ bố : “Con ạ.”
“Tiểu Băng năm nay tám tuổi , con bé do cơ thể yếu nên mới nhỏ con như , đây cũng từng học, đều là… Người nhà nuôi dạy .” Bác sĩ Tôn xoa xoa đầu đứa cháu gái nhỏ.
Bố Bạch chút ngại ngùng: “Vậy gọi là chị Tiểu Băng .”
Bạch Thục Hoa lập tức ngoan ngoãn sửa lời: “Chị Tiểu Băng.”
Bác sĩ Tôn động viên cháu gái: “Tiểu Băng, con chơi với em một lát .”
cô bé càng rụt rè hơn.
Bác sĩ Tôn thở dài, cũng miễn cưỡng.
Bố Bạch bèn chuyện phòng y tế với bác sĩ Tôn, Bạch Thục Hoa thật sự cố ý, cô phát hiện cô bé đang lén thì đầu , thế là hai bốn mắt .
Nhiều năm , Tống Tiểu Băng gọi đây là cái định mệnh.
Bạch Thục Hoa bố Bạch giao cho trọng trách là dẫn cô bé Tiểu Băng nhanh chóng quen với đội sản xuất và các bạn nhỏ.
Nói thật lòng thì chuyện khó.
Chủ yếu là do cô bé quá nhút nhát.
Cô cũng thể kéo lê cô bé đây đó cả ngày .
khi cô kể chuyện “Tây Du Ký”, cô bé cuối cùng cũng chịu chơi với cô, cũng bắt đầu chuyện nhiều hơn.
Cô vô cùng cảm ơn Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại.
Sau đó, cô giới thiệu cô bé với em trai và hai chị em họ của .
Cô bé coi như mở rộng “Vòng bạn bè” ở đội sản xuất Tiền Hồ.
Lúc , phòng y tế cũng dọn dẹp xong, hai ông cháu thể dọn đến ở.