Bạch Thục Hoa chú ý thấy bố Bạch cầm một cái giỏ tay.
Giỏ ư? Ông ngoài tay mà.
"Bên trong là gì ạ?"
Cô tò mò vô cùng, hận thể chui xem ngay lập tức.
Bố Bạch đóng cửa, thèm để ý đến đứa con gái hỗn xược bắt ông chứng minh phận .
Bạch Thục Hoa cầm lấy xem.
Bố Bạch trực tiếp giơ lên cao hơn.
Bạch- Chân ngắn- Thục Hoa chút tổn thương.
Cô chống nạnh: "Bố, bố về muộn thế , nãy con ngủ ."
Bố Bạch vỗ vỗ cái giỏ tay: "Bố chuyện lớn. Được , miệng sắp treo cả chai dầu , cho con xem thử rốt cuộc là đồ gì, dù con thấy cái gì cũng kêu lên, nếu khác thấy thì phiền phức đấy."
Bạch Thục Hoa liên tục gật đầu, cô lời, mau để cô xem ! Nhanh để cô xem mà.
Bố Bạch đặt cái giỏ lên giường, yên tâm còn dặn dò: "Bố đặt lên giường, con xem cẩn thận một chút, đừng vội vàng."
Bạch Thục Hoa gì nữa, gật đầu đến mức cả tàn ảnh.
Cô lấy từ trong giỏ hai gói báo giấy.
Cái gì thế ?
Bố Bạch hất cằm, hiệu cho cô mở .
Bạch Thục Hoa xoa xoa tay, cảm thấy giống mở hộp may rủi.
Cô cẩn thận mở tờ báo : "Đây là... Là con dấu."
Cô trực tiếp cầm lên, quan sát kỹ: "Chất liệu gì ?"
Dù thì cũng vàng bạc, ngọc ngà.
Bố Bạch trả lời: "Nói là đá Thọ Sơn, bố cũng thật ."
Đá Thọ Sơn ư?
Cô từng qua nhưng cụ thể trông như thế nào thì cô thực sự ấn tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-241-b.html.]
Bạch Thục Hoa cầm con dấu xem xét kỹ lưỡng, còn sờ sờ xem xét.
Khối đá tạm gọi là đá Thọ Sơn hai màu vàng đỏ, sờ mịn, đó khắc một động tác giống như hổ bay, trông hồn.
Cô ấn thử lên tay nhưng mực, vốn dĩ in gì.
Vậy thì chỉ thể xem trực tiếp.
Đây là chữ của một thời đại nào đó, dù cô cũng hiểu, một chữ cũng .
Một lúc , cô còn hứng thú gì nữa.
Cô thứ trong tờ báo thứ hai là gì hơn, cảm giác thứ to hơn nhiều.
Lúc bố Bạch giải thích lý do tại ông mua: "Thứ bố cũng chỉ là con dấu, đối phương đây là con dấu của một đại quan thời nhà Thanh, thật giả, thật bố mua loại bằng vàng, bằng ngọc hơn nhưng đối phương , cái giống ngọc, trông cũng khá , chủ yếu là rẻ nên bố lấy."
Bạch Thục Hoa hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Bố Bạch chỉ con dấu: "Đối phương hai mươi, bố trả giá còn năm đồng."
Bạch Thục Hoa nhe răng, trình độ trả giá quả thật đạt mức độ thượng thừa luôn , trực tiếp giảm một nửa, cô cầm con dấu lên: "Thế thì đúng là đắt."
Những món đồ cổ ngày nay thực sự rẻ mạt.
Bố Bạch : "Bố nghĩ, cho dù là đồ giả thì thứ điêu khắc cũng khá , cũng đáng giá năm đồng."
Bạch Thục Hoa bừng tỉnh, hóa còn thể là đồ giả.
giống như bố Bạch , chỉ năm đồng, tổn thất thể chịu .
Một khi thứ là thật, giá trị thể tăng lên tới hàng triệu .
Giả thì nhà cô cũng chỉ mất năm đồng mà thôi.
Không tổn hại gì to tát.
Bạch Thục Hoa bọc nó tờ báo, đó mở tờ thứ hai: "Bàn mực."
Bố Bạch gật đầu: "Đây là mua cho em trai con, cũng từ đá, chỉ là điêu khắc đó , cái thì đắt một chút, mười hai đồng."
Bạch Thục Hoa nhướng mày, thế là hết ?
"Đối phương gì với bố ?"
"Lời ông thể tin , ông còn thế từ thời nhà Tống nữa kìa, nhưng thể, bố hỏi , ông chỉ ấp úng, là tay mơ, ở dùng thứ lừa bố, bố thể tin , ông ba mươi lăm đồng, bố trả còn mười đồng, ông cái gì mà thèm bán, nếu đồ Tiểu Quân thể dùng , gì bố cũng trả thêm hai đồng đó ." Bố Bạch còn tức giận, như thể việc trả thêm hai đồng đó là một tổn thất lớn.