Dù gì thì roi cũng hơn gạch mà. Nhanh vứt gạch , chị gái!
Nếu thầy lang mà , ông sẽ cô hư cô bé mất.
Hu hu hu...
Tống Tiểu Băng : "Không thể mang roi, gần đây học sinh mang roi ngựa đến trường, giáo viên tịch thu . Chị đoán roi của em cũng khá hơn ."
Bạch Thục Hoa gãi đầu, đổi roi lấy gạch xem cũng . Phải đây, gạch sức hấp dẫn lớn ?
Bố Bạch tối chủ nhật mới về, lúc đó Bạch Thục Hoa và Tống Tiểu Băng đều ngủ.
Nghe thấy động tĩnh, Bạch Thục Hoa liền dậy, nhẹ nhàng xuống giường, sợ đánh thức Tống Tiểu Băng.
"Bố, về giờ ? Ở nhà trọ một đêm cũng mà."
Mẹ Bạch rót cho ông một bình nước nóng, pha thêm chút nước lạnh, để bố Bạch rửa mặt: "Con bé đấy, tối đường nguy hiểm lắm!"
Bố Bạch vốc nước rửa mặt : "Không ,... ngốc,... nhờ xe tải lớn về, xe đèn pha, sáng lắm."
Mẹ Bạch hỏi: "Ăn cơm tối ?"
Bố Bạch khựng : "Chưa, nấu cho bát canh bánh bột lọc ."
Bạch Thục Hoa lập tức : "Con nhóm lửa."
Mẹ Bạch đành nuốt lời định bảo cô ngủ.
Canh bánh bột lọc nhanh. Mẹ Bạch còn đập thêm hai quả trứng, bà đúng là thương chồng.
"Con gái lớn, con hỏi việc bố thành công ?" Bố Bạch chủ động gợi chuyện.
Mẹ Bạch hừ một tiếng: "Cái vẻ đắc ý của , ai mà ."
Bố Bạch phục: "Đó là về đến nhà nên mới giả vờ. Anh mà giả vờ thì ai cũng ."
Bạch Thục Hoa hết nổi, đây là lời khen chê đây.
Có ai ‘Khen’ như .
Mẹ Bạch trách móc: "Nói nhanh , để con gái lớn còn ngủ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-226-b.html.]
Bố Bạch cũng giấu giếm nữa: "Hứa Đan giải quyết xong, cô sẽ đến trường nữa."
Bạch Thục Hoa nhất định hỏi cho lẽ: "Tại ?"
Cô quá tò mò về cách bố Bạch giải quyết.
Bố Bạch chút do dự, chỉ : "Dù thì con chỉ cần cô đến nữa là ."
Lời chắc chắn qua mặt Bạch Thục Hoa: "Bố kể rõ , thì tối nay con ngủ ."
Mẹ Bạch cũng : "Anh cứ thích nửa vời. Này, ăn canh bánh bột lọc ."
Bố Bạch nhận lấy một bát canh bánh bột lọc to: "Con còn nhỏ."
Bạch Thục Hoa phục: "Con nhỏ nữa, sắp là học sinh cấp ba . Đến lúc đó con rời xa hai để sống một bố còn giấu con gì, kể nhiều cho con , con mới thiệt."
Có lẽ lý do quá mạnh mẽ, cuối cùng bố Bạch cũng đồng ý.
"Chỉ là bẩn tai thôi. Người chống lưng cho Hứa Đan là rể cô , chuyện bố với hai đúng chứ."
Bố Bạch vẫn chút khó mở lời: "Anh rể cô háo sắc, mấy năm nay lợi dụng quyền lực trong tay để quyến rũ ít phụ nữ."
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, thể nào, thể nào.
Chỉ bố Bạch tiếp tục : "Hứa Đan và rể cũng chút rõ ràng. Nếu thì đó và vợ quan hệ bình thường. Sao tốn công sức lo chuyện của em vợ như ?"
Mẹ Bạch liền mắng: "Thứ khốn nạn gì thế, đến thỏ còn ăn cỏ gần hang."
Trong đầu Bạch Thục Hoa chỉ hai chữ ‘Cẩu huyết’.
"Vậy bố giải quyết thế nào?"
Bạch Thục Hoa nhỏ giọng hỏi: "Báo J ?"
Bố Bạch lắc đầu: "Thôi, bố vẫn quá mềm lòng. Nếu chuyện mà thực sự bại lộ, cô gái sẽ xong, dán mác gái hư cạo đầu âm dương, sống bằng chết."
Mẹ Bạch cũng im lặng, một lúc mới : "Bố con đúng, con bé đó đúng là đáng ghét nhưng rơi bước đường đó cũng đáng thương."
Bố Bạch ừ một tiếng: "Cho nên bố mới nhờ một lá thư cho chị gái Hứa Đan, cho cô về mối quan hệ , còn kể cả những chuyện rể Hứa Đan vì cô . Cuối cùng còn đe dọa, đại ý là bảo rể Hứa Đan điều một chút, nếu lá thư sẽ đến bàn việc của lãnh đạo."