Chương Hồng Phương thở dài: "Haiz… Bố chồng chị cứ là một nhà, thể giúp thì nên giúp.”
Mẹ Bạch mỉm , trong lòng càng thêm cảnh giác.
Chương Hồng Phương hỏi: "Em gái em tính tình thế nào?”
Mẹ Bạch nuốt lời định bụng, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: "Chị Hồng Phương , thật đây khi chia nhà em với con bé cũng ở cùng nhiều, con bé học mà. Dù nó cũng là cục vàng của chồng em, bình thường chỉ lo học hành, việc nhà thì động .”
Rõ ràng bà đang cố tình giảm tránh.
Chương Hồng Phương lẩm bẩm: "Ừ nhỉ, Trân Trân vẫn đang học cấp 2. Nói thật với em, chuyện Tiểu Quyên gả đến Hồng Thành do họ hàng nhà chị .”
Mẹ Bạch tò mò hỏi: "Thế là thế nào?”
Hồng Phương vòng vo nữa mà thẳng: "Thực ở khu mỏ nhiều thanh niên vợ lắm, ai cũng lấy vợ các mỏ lớn đều một cái… Ôi chị quên mất , hình như là hội phụ nữ gì đó, nhiệm vụ giới thiệu đối tượng cho công nhân. Họ hàng nhà chị đưa Tiểu Quyên đến cho lãnh đạo xem mặt, thế là con bé gả . Trân Trân lớn lên cũng xinh xắn, còn học hết cấp 2, chị chỉ sợ con bé chịu lúc đó ầm ĩ lên thì khổ.”
Mẹ Bạch nào dám chắc chắn, bà là con giun trong bụng Bạch Trân Trân, bèn hỏi ngược : "Nghe ở khu mỏ khổ lắm ? Người hàng tháng đều lĩnh lương cơ mà, khổ ? Chẳng lẽ còn bằng chúng ruộng ?”
Chương Hồng Phương bèn : "Ở khu mỏ bẩn thỉu lắm, công nhân cũng sạch sẽ. Em thử nghĩ xem, ngày nào cũng khai thác than đá. Hơn nữa khu mỏ hẻo lánh, xung quanh chẳng gì cả.”
Mẹ Bạch nghĩ ngợi một lúc: "Thế cũng tội nghiệp thật.”
Chương Hồng Phương tiếp: "Thông thường các khu mỏ lớn đều cửa hàng bách hóa, đồ dùng sinh hoạt cái gì cũng .”
Mẹ Bạch gật đầu: "Vậy thì cũng .”
Chương Hồng Phương : "Dù thì họ hàng nhà chị cũng than thở với chị, chẳng thật giả thế nào, nhưng nguy hiểm là thật. Chị ở đó mấy hôm, cũng gặp thương, m.á.u me be bét.”
Mẹ Bạch giả bộ tỏ vẻ sợ hãi nhưng trong lòng nghĩ, con bé lấy chồng chứ bà mà dọa.
Bà sẽ chuyển lời . Chương Hồng Phương tìm nhầm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-141-a.html.]
Chương Hồng Phương thở dài: "Thành phố Hạc cách xa đây, tàu cũng tốn kém, chị thì lặn lội nữa. Chị với Tiểu Quyên cũng , bảo con bé 5 năm nữa đừng về, bất tiện lắm.”
Mẹ Bạch phụ họa: " đấy, về về gì cho khổ. Biết , sang năm Tiểu Quyên sinh cho chị một đứa cháu trai bụ bẫm . Lúc đó con còn nhỏ, nó còn chăm con lấy thời gian mà về!”
Chương Hồng Phương híp cả mắt: "Vậy thì quá. Nếu thì sinh con trai luôn, chị cũng chẳng lo lắng gì.”
Mẹ Bạch phán như thánh: "Chắc chắn là thế. Vả Tiểu Quyên còn trẻ, cứ để cho con bé hưởng thụ cuộc sống vợ chồng son tính chuyện con cái cũng .”
Dù cũng cả hai bên .
Chương Phương Hồng : “Tiểu Quyên còn trẻ, nhưng con rể cũng còn nhỏ, đứa con cho yên tâm.”
Mẹ Bạch .
“Em , là đưa địa chỉ cho chồng em để bà tự ? Người chị bây giờ vẫn còn đau, nhiều .” Chương Phương Hồng xoa thắt lưng.
Mẹ Bạch đoán chắc là : “Mẹ chồng em huyện còn từng đến, dám thành phố khác.”
Bà chỉ giỏi mẩy trong nhà thôi.
“Chị thể chuyện với bố em thử xem.”
Nói đến chuyện giải quyết vấn đề, vẫn là nhờ bố.
Chương Phương Hồng gật đầu: “Ừ, . Đi đường xa, ăn uống tốn kém lắm.”
Mẹ Bạch bà chỉ là .
Không tiếp tục chủ đề nguy hiểm nữa, Bạch tò mò hỏi: “Tiểu Quyên thông suốt ? Không ầm ĩ nữa ?”
Chương Phương Hồng nắm lấy tay Bạch, vẻ mặt ơn: “Em , chuyện ngại quá. Chị mang ơn vợ chồng em nhiều lắm. Trước đây chị dám manh động, sợ đến mất ăn mất ngủ, tóc rụng cả nắm. Nay đến đây cũng là mời hai em ăn.”