Bạch Thục Hoa trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng chửi, bà sợ đau tay .
Bố Bạch vui khi chuyện : "Con gái con ngoan, bình thường cũng gây chuyện, chắc chắn là Đại Quân trêu chọc con bé ."
Bạch Thục Hoa lập tức hét ngoài: "Anh Đại Quân cướp thịt nhà . Con cũng đánh , chỉ đẩy ngã bỏ chạy mà thôi."
Mẹ Bạch lên tiếng: "Mẹ, quản Đại Quân cho , mới bao nhiêu tuổi mà dám cướp đồ, thể nào cũng trở thành một tên lưu manh."
Bà Bạch còn tâm trạng đập cửa nữa, mắng: "Nó là lưu manh thì !"
Mẹ Bạch lẩm bẩm: "Không thật sự giỏi nuôi con dạy cháu , con gái tìm một tên lưu manh đối tượng, giờ đến cả cháu đích tôn cũng thành lưu manh nhỏ, nếu nuôi thì đừng nuôi nữa."
Bà Bạch tức đến mức "Mày… Mày!" mãi mà nên lời.
Một lúc bà mới lấy tinh thần: "Đồ bất hiếu , mày mắng ai đấy! Mẹ đánh c.h.ế.t bây giờ!"
Bố Bạch chặn bà Bạch : "Mẹ, đừng mắng động thủ như , những gì vợ con cũng sai, với cái kiểu nuông chiều con cái mù quáng của thì thể nuôi dạy thứ gì lành chứ."
Ông cho rằng những gì vợ là quá đáng.
Bà Bạch tức giận đánh bố Bạch, Bạch đương nhiên chịu, trực tiếp xông lên khống chế bà : "Đừng đánh chồng con, đánh thì về nhà đánh con gái , cái thứ mất mặt đó, một ngày đánh tám cũng quá đáng."
Bố Bạch đột nhiên trở thành ‘Bánh quy kẹp nhân.’
ông cũng coi như kinh nghiệm, trực tiếp nửa ôm nửa đẩy đưa bà Bạch khỏi cửa lớn: "Mẹ, chuyện của con cái thì để con cái giải quyết, lớn chúng đừng xen . Vừa mới chia thịt và lương thực xong, mau về ."
Bạch Thục Hoa dẫn em trai mở cửa, bà Bạch tức giận đến mức nhảy dựng ngoài cửa lớn mà chút buồn .
Bà Bạch thấy mắng chửi tác dụng gì, bắt đầu đổi giọng đòi đồ: "Tao về, cho tao một cân thịt, tao và bố mày chỉ chia một cân, đủ ăn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-124-a.html.]
Bố Bạch đương nhiên sẽ cho: "Mẹ, con dùng nhà để trả tiền dưỡng già, bây giờ con nghèo thế , vẫn cứ nhắm con thế. Con con ruột của chứ gì."
Bà Bạch hung dữ mắng: "Đương nhiên ! Tao bao giờ sinh cái thứ vô dụng như mày!"
Bố Bạch mặt dày, tai trái lọt qua tai , vốn dĩ cũng để ý, thậm chí ông còn thuận nước đẩy thuyền: "Vậy bố ruột của con ở ? Mau cho con , họ là quan lớn."
Ý của ông là bà Bạch cản trở ông hưởng phúc.
Bà Bạch chọc giận đến tức nghẹn, mắng mỏ một hồi bỏ .
Bố Bạch vẫn diễn đủ, còn hét theo : "Mẹ, đừng , cho con bố ruột của con ở , con còn nhanh chóng nhận họ hàng."
Mẹ Bạch nhịn tiến lên đánh ông một cái: "Được , xa , đúng là diễn."
Bạch Tiểu Quân đầy mong đợi hỏi: "Bố, bố thật sự do bà nội sinh ?"
Bố Bạch xoa xoa đầu : "Bố thì nhưng bác Hai của con thể là như ."
Bạch Tiểu Quân ngây , đổi thành bác Hai .
Bạch Thục Hoa đương nhiên hiểu ý của bố Bạch, khi chia nhà, gia đình bác Hai là những bắt nạt nhiều nhất.
Mẹ Bạch quan tâm hỏi Bạch Thục Hoa: "Con gái lớn, các con Đại Quân chặn , đánh ?"
Bạch Tiểu Quân giơ tay chen : "Chị dùng rổ đẩy mặt , con đẩy hông , ngã một cái đau còn nhè nữa, con và chị nhân cơ hội đó chạy về nhà luôn."
Mẹ Bạch thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn hài lòng: "Mới mấy ngày, Đại Quân bắt nạt các con bao nhiêu . Tuy đây Đại Quân đối xử với Thục Hoa các con gì nhưng cũng tới mức như bây giờ, chắc chắn bà nội và bác gái con gì đó."