Cô ngẩng cằm hỏi: "Những thứ cỏ thì ?"
Bạch Tiểu Quân điên cuồng xua tay: "Không cần, cần, đổi hết , em lấy."
Cậu đụng phân gà nữa, hôi quá.
Bố Bạch cõng bao lương thực về nhà, đặt xuống ngay.
Mẹ Bạch đang ở bên trông lương thực, còn chuyển thêm mấy chuyến nữa.
Bạch Thục Hoa bảo Bạch Tiểu Quân trông nhà, cô thì theo bố .
Như là giải phóng Bạch, hai cùng vận chuyển lương thực, hiệu suất đương nhiên sẽ nhanh hơn.
Cứ như , bố Bạch chuyển bảy tám chuyến mới xong.
Đừng thấy như mà ngỡ là nhiều, đó chính là lương thực cho bốn ăn cả năm.
Đây là phương Bắc, một năm chỉ một vụ.
Lương thực về nhà nhưng vẫn xong, còn cất giữ cẩn thận.
Mẹ Bạch chút lo lắng: "Nhà cũng hầm, khoai lang, khoai tây để ở đây?"
Bố Bạch : "Hay là để ở phòng phía tây ."
Cuối cùng khi nghiên cứu kỹ lượng, bộ lương thực đều để ở phòng phía tây.
Vừa mùa đông đốt lửa sẽ quá nóng, cũng lạnh đến mức đóng băng, dùng để cất giữ lương thực thích hợp.
Lương thực sắp xếp thỏa, bố Bạch .
"Không chuyển về hết , bố gì nữa?" Bạch Tiểu Quân chớp chớp đôi mắt to.
Bạch Thục Hoa họ gì, đương nhiên là giúp thầy lang chuyển lương thực: "Đi việc cho em đấy."
Mặt Bạch Tiểu Quân càng thêm nhiều dấu chấm hỏi.
Bạch Thục Hoa đành giải thích chi tiết: "Đi giúp sư phụ em chuyển lương thực, nhà ông một già một trẻ, sức lao động."
Bạch Tiểu Quân lập tức hỏi: "Không hai trợ lý ? Sư phụ việc thì cứ để họ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-123-a.html.]
Bạch Thục Hoa như nghẹn : "Người là trợ lý y tế chứ trợ lý gia đình. Được , bố chúng ở đó, sẽ sư phụ em mệt ."
Nếu điều, hai trợ lý cũng nên giúp, như bố Bạch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
" sư phụ xuống đồng, công điểm của ông nhiều như , đổi đủ lương thực ăn ?" Bạch Tiểu Quân nhíu mày, thể thấy đang lo lắng.
Bạch Thục Hoa đưa tay xoa nếp nhăn trán em trai : "Được , , cái gì cũng em. Sư phụ em tuy xuống đồng nhưng ông kỹ thuật, mỗi ngày thể kiếm mười công điểm, đó là công điểm đầy đủ nhất. Hơn nữa năm nay đội sản xuất của chúng mùa lớn, lương thực còn thừa nhiều, ông còn thể mua lương thực, tuyệt đối đói , yên tâm ."
Bạch Tiểu Quân thở phào một cách khoa trương: "Vậy thì ."
Bên thì chuyện tìm đến tận cửa.
"Bạch Thục Hoa, mày đây cho bà!"
Bạch Thục Hoa giật , giọng cô quá quen thuộc, bà Bạch tìm đến cửa .
Cô lập tức chạy bếp, chốt cửa , đó dựa cửa vỗ n.g.ự.c mới yên tâm một chút, ít nhất bà Bạch và những khác .
"Chị!"
Bạch Thục Hoa một động tác ‘Suỵt’, cho Bạch Tiểu Quân phát tiếng động.
Lúc bà Bạch sân, nhanh đến cửa nhà, bà đập cửa rầm rầm: "Mở cửa, mở cửa cho tao! Thục Hoa, đồ bỏ nhà , mau mở cửa cho tao! Đồ con hoang, ai cũng dám đánh..."
Cơ thể nhỏ bé của Bạch Thục Hoa run rẩy nhưng chốt cửa chắc chắn, cửa đập mở.
"Mẹ! Mẹ gì ?"
Bạch Tiểu Quân mừng rỡ: "Chị, bố về !"
Lúc Bạch Thục Hoa mới yên tâm, cô lùi sang một bên nhưng cũng vội mở cửa.
Lỡ cô mở cửa bà Bạch gần đó tát cho hai cái, cô thể đánh trả .
Cô và em trai ghé sát đầu cửa ngóng động tĩnh.
Quả nhiên là chị em ruột, mỗi một động tác đều giống hệt .
"Tao gì , đương nhiên là tìm Bạch Thục Hoa , bây giờ nó giỏi lắm , đến cả Đại Quân mà cũng dám đánh!" Bà Bạch càng càng tức giận, bắt đầu đập cửa mạnh hơn.