Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:11:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cao Kiến Quốc đang mài kéo, chiếc kéo tay rỉ sét cả . Cố Trình hỏi : "Lão Cao, định mấy đứa con?"

Cao Kiến Quốc ngẩn , tin nổi khi Cố Trình hỏi vấn đề , khiến chút ngại ngùng: "Một, hai đứa gì đó thôi, con cái cũng ngay."

Anh và Trần Bảo Trân kết hôn cũng một thời gian , hai vợ chồng vẫn con, định đợi thêm một hai năm nữa, khi Bảo Trân quen với cuộc sống ở đây thì mới tính chuyện con cái.

" ba đứa." Cố Trình thản nhiên .

Cao Kiến Quốc suýt nữa thì nghẹn nước miếng, : Đội trưởng Cố, còn kết hôn mà đòi ba đứa ?

"Cô thích trẻ con." Cố Trình ánh mắt dịu dàng, khẳng định chắc nịch.

Cao Kiến Quốc: "Thế thì đẻ hẳn năm đứa , cho nhà đủ một đội bóng rổ."

Cố Trình: "... Nhiều quá."

"Nhiều cũng , cho nó nhộn nhịp."

"Không." Cố Trình kiên định : "Ba đứa là đủ , một đứa giống , một đứa giống cô , còn một đứa thì nửa giống nửa giống cô ."

Cao Kiến Quốc: "..." Cứ , chuyện như thế chờ .

Bên ngoài, bố đám trẻ bắt đầu gọi chúng về ăn cơm, lũ trẻ lượt rời . Mặt đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi, miệng ngậm kẹo, thầm nghĩ: Chơi thì vui thật đấy, nhưng mà mệt quá.

"Cường Hổ, ngày mai còn đến mang tiếng cho cô Trần nữa ?"

"Cô Trần hôm nay vui thật đấy, còn cho tụi hẳn hai viên kẹo."

Cường Hổ: "..."

Bản Cường Hổ cũng chẳng rõ nữa.

Tần Dao và Trần Bảo Trân dọn dẹp sơ qua cái sân. Trần Bảo Trân đưa tay xoa xoa mặt, gió đêm thổi da thịt, cô cảm thấy mặt sắp đến đơ . Tuy mồ hôi đầm đìa nhưng cô thấy mệt mỏi chút nào, chỉ thấy tâm trạng vui vẻ, cả nhẹ nhõm.

Lũ trẻ tuy nghịch ngợm nhưng mà đáng yêu thật!

Trần Bảo Trân hỏi Tần Dao: "Dao Dao, mua thêm ít kẹo nhỉ? Lần bảo tụi nó đến mang niềm vui cho ."

Kẹo quý, nhưng với Trần Bảo Trân thì mấy viên kẹo hoa quả chẳng đáng là bao, so với tiền Vương Xuân Lan trả thì càng chỉ là hạt cát sa mạc. là ngàn vàng khó mua niềm vui. Tiền đòi cả , mua kẹo cùng lắm mất vài tệ, mà là loại kẹo hoa quả rẻ tiền.

Tần Dao : "Không cần mua nhiều thế . Lần chúng nó đến, cứ cho mỗi đứa một viên. Đến thứ ba thì cho kẹo nữa."

"Hả!" Trần Bảo Trân trợn tròn mắt: "Không cho kẹo nữa thì nhỡ chúng nó đến nữa thì ?"

Tần Dao bật : "Thế chẳng càng ."

Trần Bảo Trân "phụt" thành tiếng: "Dao Dao, đầu óc nhiều chiêu trò thật đấy, dạo thông minh lên hẳn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-ban-than-cuc-pham-cua-nu-phu-trong-van-nien-dai/chuong-74.html.]

Tần Dao : "Mặt dày một chút, nếu tụi nó chịu cần kẹo mà vẫn tiếp tục dỗ vui thì cũng là chuyện mà."

"Haha." Trần Bảo Trân chống nạnh, khẳng định: ", chúng nó đến là để dỗ vui đấy!"

thì cũng là như thế!

Trong nhà, cánh đàn ông nấu cơm xong, bày biện cả một bàn. Cao Kiến Quốc múc cho Trần Bảo Trân một bát canh gà, Cố Trình cũng múc cho Tần Dao một bát. Bốn ăn cơm ánh đèn.

Tay nghề của Cố Trình hẳn là ngon, cũng hẳn là dở. Vì tay nghề ngày thường của Cao Kiến Quốc cũng chỉ ở mức đó thôi nên Trần Bảo Trân ngạc nhiên phát hiện Cố Trình còn bóc cua, bóc tôm cho Tần Dao.

Ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, cử động vô cùng linh hoạt. Dù là bóc cua bóc tôm, động tác của đều nhã nhặn và mắt, giống như đôi bàn tay của một nghệ sĩ.

Trần Bảo Trân học nhạc cụ từ nhỏ, đôi tay của cô nổi bật, nhưng so với đôi tay của Cố Trình thì đúng là chẳng thấm tháp .

Đầu óc Trần Bảo Trân lập tức chuyển hướng, khen ngợi: "Dao Dao, tay nghề của Đội trưởng Cố khá đấy chứ, tay cũng nữa. Sau hai con, cứ để chúng theo học nhạc cụ."

Tần Dao ngượng ngùng: "Nghĩ xa quá ơi."

"Không xa ." Khóe môi Cố Trình nhếch lên, câu của Trần Bảo Trân gãi đúng chỗ ngứa của , lúc càng Trần Bảo Trân càng thấy thuận mắt.

Cao Kiến Quốc liếc thấy cảnh thì cảm thấy chút nào. Anh thấy trạng thái của Cố Trình lúc lạ, giống hệt như hồi , rơi cái bẫy của sự cuồng nhiệt khi mới yêu.

Hồi mới bên Trần Bảo Trân, cũng từng mơ mộng say sưa về một cuộc sống hôn nhân thanh tao và đầy chất nghệ thuật như thế. Thế nhưng thực tế khi kết hôn vỡ mộng, đó là cái sân bừa bộn, căn nhà lộn xộn, và là những dừng , lặp lặp khô khan khi Trần Bảo Trân tập đàn.

Nuôi mấy đứa nhỏ sang nhà tập đàn á? Khung cảnh đó quá nguy hiểm.

Cao Kiến Quốc mồ hôi hột chảy ròng ròng: "Ăn , đừng chuyện tương lai nhiều quá."

Nghĩ đến cuộc sống hôn nhân và con cái , thần sắc Cố Trình thả lỏng hơn hẳn. Khi chuyện, gương mặt tuấn tú tự chủ mà mang theo nụ : "Dao Dao, ăn nhiều ."

Tần Dao ngẩng đầu bắt gặp nụ của thì sững sờ trong giây lát. Cố Trình hiếm khi để lộ nụ như mặt ngoài, đôi mắt cong cong, bọng mắt dịu dàng, giống như trong mắt đang ủ một bình rượu khiến say đắm.

Trần Bảo Trân để ý thấy nụ mặt Cố Trình, cô ngẩn một lúc, thắc mắc nghiêng đầu hỏi nhỏ Cao Kiến Quốc: "Năm nay Đội trưởng Cố bao nhiêu tuổi nhỉ? Có mới hai mươi lăm ? Chỉ lớn hơn Dao Dao năm sáu tuổi thôi, cũng hợp đấy chứ."

"Lão Cao, lớn hơn mấy tuổi nhỉ?"

Cao Kiến Quốc xong câu suýt nữa thì buông đũa, tức đến mức cơm cũng nuốt trôi.

Anh sắp hộc m.á.u đến nơi .

Lớn hơn mấy tuổi... Lớn hơn mấy tuổi... Lớn hơn mấy tuổi...

Vương Xuân Lan khi ép buộc trả tiền thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bà bẹp giường mấy ngày, nhưng vì nên đành để lũ trẻ tìm Trần Bảo Trân để trút giận.

Tiền của bà , tiền của bà mà!!!

"Cường Hổ, hôm nay con ngoài , dắt bọn nhỏ sang nhà cô giáo Trần mà 'chơi'." Vương Xuân Lan hả hê . Để đám trẻ sang nhà Trần Bảo Trân hát đồng dao, ném bùn sân là cái tối kiến bà nghĩ để Trần Bảo Trân khó chịu.

Loading...