Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-11-14 16:46:06
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy đội trưởng hỏi ý kiến , liền mồm năm miệng mười mà bàn bạc.

, đường bắt đầu từ cửa thôn, dọc theo con đường nhỏ ban đầu vẫn luôn mở rộng về phía lâm trường.

, hai bên đường đào rãnh, lát mặt đường, phòng ngừa nước mưa mùa hè.

, việc đào rãnh để trẻ tuổi , già trẻ con phụ trách dọn dẹp cỏ dại, rễ cây và đá.

Đội trưởng xong một vòng, bổ sung thêm, “Trứng gà trong nhà thời gian đều tích trữ , đến lúc đó để lát mặt đường, lẽ còn sang lâm trường mượn máy lu đường (ép xuống lộ cơ).”

Nói xong, về phía Cố Tiêu vẫn luôn lên tiếng. “Cậu ý kiến gì ?”

Cố Tiêu vốn dĩ đang dựa tường, híp mắt phơi nắng. Đột nhiên gọi tên, lúc mới thẳng lên.

“Địa thế thung lũng (sơn lõm địa thế oa) chỗ chúng , cho dù lát mặt đường cao đến mấy, đến mùa hè cũng dễ dàng ngấm nước. Hơn nữa hễ mưa xuống, con đường đất liền sình lầy , đến lúc đó chậm trễ chúng giao hàng thì ?”

Đội trưởng mí mắt giật giật, “Cậu còn học lâm trường trải nhựa đường ?”

Cố Tiêu nhếch môi, “Muốn cũng vô dụng, đường nhựa thì trải nổi, một con đường sỏi đá vẫn chứ?”

Lời dứt, trong đám nữa xôn xao lên.

“Đường sỏi đá? Cái đó tốn bao nhiêu tiền đây?”

, là đá và cát chất lên, tốn tiền chúng tự cũng nổi.”

Cố Tiêu tiếp tục mở miệng, “ hôm qua hỏi thăm qua, nếu mua chung với lâm trường, giá cả còn ưu đãi, đá ba đồng một tấn, cát sông là hai đồng một tấn. Con đường chúng nếu đường sỏi đá thì một ngàn đồng là đủ.”

“Một ngàn đồng?!”

Đội trưởng cũng chút nóng nảy, “Chúng lấy một ngàn đồng? Cậu bán cả cũng một ngàn đồng.”

Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, “Đơn hàng đồ gỗ thứ hai thể bán một ngàn đồng.”

Đội trưởng lòng đau nhói, “Một ngàn đồng còn về tay , nghĩ xài hết? Hơn nữa tiền gỗ của lâm trường vẫn còn nợ.”

Mọi cũng đều xót ruột thôi, “Một ngàn đồng đấy, đó là bao nhiêu tiền, thể mua bao nhiêu gạo trắng bột mì?”

“Theo thấy, đường đất là , nếu gặp trời mưa, chúng dùng xe cút kít kéo từng xe thành phố .”

, thể đến cuối năm chúng còn nợ một đống, càng càng nghèo.”

Cố Tiêu thu mắt , dường như sớm đoán kết quả sẽ là như .

Ban đầu cũng chút do dự, nhưng nghĩ nếu , bằng một cho tới nơi, đỡ lòng vòng. Có đường sỏi đá, cho dù mưa to gió lớn, cũng chậm trễ việc kéo gỗ và giao đồ gỗ.

Đội trưởng đau lòng xong, cũng bắt đầu do dự. Suy nghĩ một lát, vội vàng ngẩng đầu bắt đầu tìm kiếm Tô Thanh Nhiễm trong đám .

“Cô Tô thanh niên trí thức, chuyện đường còn may mà cô đưa ý tưởng, cô đến thử suy nghĩ của cô xem.”

Tô Thanh Nhiễm đối diện ánh mắt mà mở lời.

“Đội trưởng, tiền thì thể kiếm , nhưng cơ hội bỏ lỡ thì khó tìm. ý của đồng chí Cố , hiện tại kịp lúc lâm trường đường, chúng thể mua chung đá và cát rẻ, còn tiện thể mượn xe lu của họ, thể chúng là nhờ phước họ, món hời lớn.”

“Nếu đường đất, chờ thêm hai năm tiền mới đường sỏi đá, chỉ thể mua vật liệu với giá cao, tốn tiền mời xe lu đến một chuyến.”

Mọi , tất cả đều lâm trầm tư.

Vân Vũ

“Kỳ thật cô Tô thanh niên trí thức sai, chúng đây là vô cớ nhặt món hời lớn, nếu tận dụng, chẳng cơ hội như ?”

“Hiện tại vấn đề tiêu tiền, mà là món hời đặt mặt, chúng là chiếm chiếm?”

“Có hời mà thằng ngốc chiếm?”

Sắc mặt đội trưởng dịu , nhưng nếp nhăn giữa mày vẫn giãn .

mà, tiền gỗ của lâm trường chúng còn trả cho ? Người nếu chúng tiền đường sỏi đá mà trả nợ, khi nào xì xào lưng chúng ?”

Tô Thanh Nhiễm dừng một chút, “Đội trưởng, lâm trường cơ ngơi lớn (gia đại nghiệp đại), cảm thấy so với việc trả tiền chậm, họ e rằng còn sợ con đường ẩm ướt bẩn thỉu của chúng , đem bùn lầy đổ lên đường nhựa của họ đấy.”

“Còn nữa, cảm thấy chúng giao đồ gỗ, thể chuyện với bên Cung tiêu xã một chút. Sản lượng đặt hàng của họ tăng lớn, áp lực tài chính của chúng cũng ngày càng lớn, hỏi họ ứng một khoản tiền đặt cọc cũng là hợp tình hợp lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-65.html.]

Lúc Tô Thanh Nhiễm mở lời, Cố Tiêu liền dựa ven tường lặng lẽ . Đôi mắt càng ngày càng sáng, trong lòng càng ngày càng kích động.

Nhịn một hồi lâu, thẳng đến khi cô xong, mới cố nén sự vui mừng và kích động lớn lao về phía cha .

“Cha, con đồng ý với lời cô Tô thanh niên trí thức !”

Giơ hai tay hai chân đồng ý!

Quách Tứ Hải cùng Trương Binh, Triệu Quân cũng lập tức theo phụ họa, “Đội trưởng, lợi lộc mà tranh thủ thì mới gọi là thiệt thòi! Nếu hạ quyết tâm đường, thì chúng đường sỏi đá!”

“Có đường sỏi đá, chúng bao giờ lo lắng mưa to gió lớn thể khỏi nhà.”

“Sau chúng thành cũng cần dậy sớm tối tăm (dậy sớm sờ soạng) , buổi sáng ăn cơm xong cửa, buổi tối còn thể gấp gáp trở về ăn cơm tối, điều thật !”

Mọi con đường núi hành hạ hơn nửa đời, thể một con đường nối thẳng thành là đại hỉ sự trời cho.

Còn về đường sỏi đá, đó là thứ nghĩ cũng dám nghĩ.

hiện giờ xong mấy ‘cổ động’, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào khắp .

Nếu đội sản xuất Hướng Dương Sơn của họ thể một con đường sỏi đá thẳng thành, đội sản xuất khác ai kính trọng (xem trọng) họ một cái?!

“Làm ! Đội trưởng! Dù chúng vốn dĩ là nghèo rách mướp (kẻ nghèo hèn), nghèo nữa thì còn thể nghèo .”

, cho dù đập nồi bán sắt, chúng cũng con đường .”

Khóe mắt đội trưởng ửng hồng, đầu thoáng qua kế toán đội, “Kế toán La, chúng đường đá?”

Kế toán La nghẹn ngào gật đầu, “Được!”

Đội trưởng dậm chân một cái, “Thành! Cứ đường sỏi đá.”

Nói xong, ông chuyển ánh mắt về phía Tô Thanh Nhiễm và nhóm thợ mộc.

“Vậy tiền mua đá và cát, trông cậy lô hàng đồ gỗ của các cô , các cô cần cho .”

Tô Thanh Nhiễm cùng nhóm thợ mộc đều sôi nổi gật đầu, “Yên tâm , đội trưởng, chúng nhất định bảo đảm chất lượng thành nhiệm vụ.”

Dặn dò xong mấy , đội trưởng liền dẫn , cầm xẻng, cái xẻng và lưỡi hái, ầm ầm kéo hướng tới cửa thôn xuất phát đường .

________________________________________

Trong khi đại đội hấp tấp bận rộn đường.

Điểm gia công đồ gỗ của đội cũng đang khí thế ngất trời mà chế tạo gấp đồ gỗ.

Mọi đều tầm quan trọng của lô hàng , mỗi ngày thức khuya dậy sớm, chịu thương chịu khó.

Cũng may, lô đồ gỗ cùng với lô đều là kiểu dáng tương tự, cũng đều quen với tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt của Tô Thanh Nhiễm, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Tô Thanh Nhiễm vẫn tiếp tục đan áo len của cô. Trừ và chị dâu, áo len cho chính cô và Nam Tinh đổi cũng tin tức gì.

Bi kịch là, len sợi cô tích trữ đây đủ.

Trừ len sợi, cô còn ít thứ cần bổ sung.

Áo bông cho nhà cô thể , nhưng giày bông cô , hơn nữa cũng quá tốn thời gian, vẫn là cần mua sẵn.

Trừ giày bông, còn các đồ dùng ăn uống đều thêm một chút. Nếu đến mùa đông, cuộc sống trong lều tranh liền càng thêm gian nan.

Nghĩ đến cái lều tranh bốn phía lọt gió, thể tự tiện đại tu, Tô Thanh Nhiễm liền cảm thấy phiền muộn.

hiện tại gấp cũng vô dụng, chỉ thể từng bước từng bước giải quyết.

Quan trọng nhất chính là tìm cách thành một chuyến.

 

 

 

 

 

Loading...