Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 58: Tình nghĩa không thể bỏ
Cập nhật lúc: 2025-11-14 16:40:01
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thanh Nhiễm nhận lấy tờ giấy, trong lòng vẫn còn một tia do dự.
Vốn dĩ chỉ giúp đội sản xuất giảm bớt khó khăn, hiện tại hình như càng ngày càng xa.
Tô Cảnh Sơn dường như nhận sự cẩn trọng của con gái, nhịn lên tiếng khuyến khích.
“Nhiễm Nhiễm, con giúp đội sản xuất nghề phụ là chuyện , nhà họ Tô chúng việc chỉ cầu thẹn với lương tâm.
Thời kỳ phi thường, lo là đúng, nhưng tình nghĩa thể bỏ, chỉ cần con cho rằng là đúng, thì cứ yên tâm mà , đừng để bản hối hận.
Mặt khác, Ba đây đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với các con , chuyện của mấy bọn sẽ liên lụy đến con, con cần lo lắng gì.”
Mũi Tô Thanh Nhiễm cay xè.
Khí tiết của phụ cô thì cô rõ ràng.
Đời , mặc kệ khổ khó đến mấy, ông cũng từng oán trách phận bất công.
Thậm chí khi mất, còn để cho xã hội một khối tài sản tri thức vô giá.
Phần đại nghĩa , cô tự nhận , cũng sánh bằng.
cô là con gái của phụ , ít nhiều cũng hun đúc và ảnh hưởng.
“Yên tâm , Ba, mặc kệ Ba đoạn tuyệt quan hệ với con , đời con vẫn là con gái của Ba, con sẽ chuyện gì mất mặt cho nhà họ Tô chúng .”
“Được, con ở đây đủ lâu , nhanh chóng trở về , để cả con đưa con.”
Sắp chia tay, mẫu Lâm Ngọc Trân hốc mắt đỏ hoe, bản năng kéo tay con gái.
“Con chú ý sức khỏe, ăn uống đầy đủ, đừng thức đêm đan áo len nữa, thật sự thì con cứ đem len sợi về đây chúng tự đan.”
“Mẹ, lâm trường nhiều ánh mắt chằm chằm các như , trong phòng tối om thế mà đan? Yên tâm , con rõ mà.”
Tuy Tô Thanh Nhiễm vẫn kiên trì cho đưa, nhưng cả vẫn một đường đưa cô đến đỉnh núi.
“Anh cả, mau về thôi, đoạn đường còn em quen , tự em về là .”
Tô Chấn Hoa gật đầu, “Vậy em chậm thôi nhé.”
Anh cả , Tô Thanh Nhiễm liền trong rừng.
Trong lòng đang nghĩ Cố Tiêu trốn , bỗng nhiên liền thấy một bóng từ trong lùm cây bước .
Đã đoán là , nên cũng thấy sợ hãi. Chỉ là bỗng nhiên nhớ điều gì, “Lần cả đưa xuống núi, cũng trốn trong rừng theo ?”
Cố Tiêu chột sờ sờ mũi, “ cố ý, khá xa lén các chuyện, nhưng mà...”
“ mà ?”
“Cô lớn tiếng quá, thấy cũng khó.”
“......”
Tô Thanh Nhiễm ho nhẹ một tiếng, đưa tờ giấy trong tay cho . “Anh xem , sáng mai đến nhà , lúc đó chúng cùng bàn bạc mua vật liệu gỗ.”
“Được, cô ở đó, cha ông nhất định sẽ .”
________________________________________
Sáng sớm hôm .
Tô Thanh Nhiễm ăn sáng xong, liền dẫn Tô Nam Tinh cùng đến nhà đội trưởng.
Vừa mới đến cửa, thấy thím Cố ăn cơm giục Cố Tiêu xem mắt.
“Con xem con, vất vả lắm mới chuyện xong với , chỉ là trấn gặp mặt một thôi mà, đồng ý?”
“Không , xa quá.”
“Trấn còn xa? Mẹ thấy con thành còn chẳng chê xa, nào cũng chạy nhanh như bay.”
“Mẹ, con thật sự rảnh, hiện tại công việc gia công đồ gia dụng của đội mới bắt đầu, vả , con mới 24, gấp cái gì chứ?”
“24 còn lớn? Thằng Cẩu Đản trong thôn bằng tuổi con chứ gì? Con chạy khắp đất .”
“Cái đó thể miễn cưỡng, con tìm đại một .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-58-tinh-nghia-khong-the-bo.html.]
“Vậy con cho , con tìm như thế nào?”
“Con, con tìm văn hóa, thông minh.”
“Cái gì???”
“Khụ, con là , đội hiện tại còn nghèo quá, ai mà đồng ý gả về chứ? Chi bằng chờ nghề phụ của chúng lớn mạnh, giàu , đến lúc đó sẽ dễ dàng tìm cho một cô con dâu ưu tú.”
Thím Cố từ sáng sớm, đến mức giọng khàn. Thấy thái độ của , cũng gặp mặt khẳng định thành .
“Mặc kệ con, cả đời đ.á.n.h quang côn (ở một ) cũng quản!”
Đứng ở cửa Tô Thanh Nhiễm và Tô Nam Tinh mắt to trừng mắt nhỏ, đợi một lát, lúc mới đ.á.n.h bạo bước .
Nhìn thấy hai , sắc mặt thím Cố lập tức âm chuyển tình.
“Tiểu Tô đến , hôm qua còn gần đây thấy cô mấy, mau đây , ăn cơm ? Ăn thêm chút nữa !”
Tô Thanh Nhiễm thấy thím Cố vội vàng ngừng, vội ngăn , “Thím ơi, hai chúng con ăn mới đến, hôm qua đội trưởng về con đang bận nấu cơm nên qua , giờ qua hỏi thăm tình hình một chút.”
Đội trưởng đang chuẩn tìm cô chuyện về chuyến thành hôm qua, ngờ cô tự đến. Liền vội vàng kể tình hình hôm qua một nữa.
Tô Thanh Nhiễm thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Tính cả Nam Tinh và Cố Tiêu kể, cô tổng cộng ba . bây giờ?
Vân Vũ
Thấy đội trưởng phấn khởi như , cô cũng tiện ngắt lời. Chờ ông xong, cô mới thở phào một , “Đội trưởng, nếu theo tình hình đơn đặt hàng hiện tại, vật liệu gỗ của đội nhanh sẽ dùng hết.
Cây chặt núi còn phơi khô, thể nhanh như , hơn nữa sớm muộn gì cũng ngày chặt hết, chúng cần tính toán .”
Đội trưởng lập tức cô trúng chỗ đau. “Tiểu Tô , vẫn là cô xa trông rộng, hiện tại lo lắng nhất chính là vấn đề .”
Tô Thanh Nhiễm dừng một thoáng, tiếp tục mở lời, “Đội trưởng, ông còn nhớ với ông , lâm trường bên cạnh chúng hiện tại vật liệu gỗ đang ứ đọng, lẽ ông thể tìm lâm trường thương lượng thử.”
Đội trưởng sáng mắt, nhưng vẫn hiện lên một tia do dự. “Gỗ lâm trường họ đều là cung cấp cho các xưởng gia công đồ gia dụng quốc doanh lớn trong thành, liệu họ để ý đến chút đồ của đội ?”
Lời dứt, Cố Tiêu liền phịch xuống bên cạnh, “Cha, chúng thử xem chẳng sẽ ? Cha nếu ngại , con cha!”
Đội trưởng trừng mắt một cái, “Mày một ? Thôi, vẫn là tao cùng mày, là gia đại nghiệp đại, để mắt đến chúng cũng là bình thường, tránh để mày đến lúc đó đ.á.n.h với .
Tiểu Tô, cô chúng mua bao nhiêu thì thích hợp?”
Tô Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, “Có thể dự trữ bao nhiêu thì dự trữ bấy nhiêu , đội trưởng ông cũng , mua quá ít , hơn nữa lâm trường sắp sửa đường , chờ sang năm đầu xuân thông xe, chúng mua với giá rẻ sẽ càng khó.”
Đội trưởng lập tức gọi kế toán của đội đến.
Hiện giờ tính toán đấy tổng cộng mới kiếm 425 đồng. Cho dù đem bộ tiền đó , e rằng cũng đủ để xem xét.
Cố Tiêu gõ gõ bàn, “Thật sự chúng cứ nợ tiền! Chờ chúng kiếm tiền, cuối năm cùng trả cho họ.
Cũng là do hiện tại gỗ của họ đang tắc vận chuyển nên trong lòng sốt ruột, chờ đến sang năm thông đường, họ càng sẽ suy xét đến chúng !
Dù gỗ mua về sớm muộn gì cũng sẽ biến thành đồ gia dụng và đổi thành tiền!”
Đội trưởng cúi đầu trầm tư một lát, ngay đó đập bàn một cái.
“Dự trữ! Lát nữa ba cha con chúng cùng qua đó, bất chấp cái mặt già cũng nợ gỗ đó về!”
“Được, con tìm Tứ Hải và mượn xe đạp, ba cha con đạp xe .”
Tô Thanh Nhiễm đang cúi đầu lắng , đến đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Đội đến lâm trường, đường đất ?”
Cố Tiêu hồn, vội vàng giải thích, “Ừm, đường gần nhất là vượt qua ngọn núi , nhưng nếu leo núi thì cũng một con đường nhỏ vòng qua, chỉ là xa hơn một chút.”
Tô Thanh Nhiễm xong, phắt một cái kích động dậy. Có đường sớm chứ.