Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 48: Vào thành tình cờ gặp, Tiêu Đống Quốc sao còn đang tìm?

Cập nhật lúc: 2025-11-14 12:12:27
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông đội trưởng và thím Cố thành đặt mua đồ vật, đều một trăm hai mươi phần trăm yên tâm.

“Trong thành xa quá, trong ngày thì cũng về kịp, bằng công xã mua.”

, đồ nội thất dễ thôi, giường với bàn ghế đội sản xuất nhiều đóng lắm, cái đơn giản.”

Người trong núi sinh hoạt hàng ngày đều là tự lực cánh sinh, ít khi ngoài mua sắm gì.

Cho dù là tự , nhiều lắm cũng chỉ công xã trấn mua.

Tô Thanh Nhiễm xem , chủng loại đồ vật ở công xã quá ít.

Hơn nữa cô còn bán đồ vật, đương nhiên là trong thành nhu cầu lớn hơn, cô cũng quen thuộc hơn.

Đang lúc cô cân nhắc thế nào thuyết phục hai , Cố Tiêu bên cạnh bỗng nhiên mở lời.

“Vừa lúc cũng thành thăm Hiểu Lôi, cũng con bé ở trường mới thích ứng , tiện thể đưa thanh niên trí thức Tô cùng luôn!”

Nhắc đến con gái, hai tức khắc mềm lòng.

, thời gian bận quá vẫn rảnh rỗi thành thăm con bé, khuê nữ giờ thế nào ?”

Tô Thanh Nhiễm vội vàng mở lời, “ còn gặp Hiểu Lôi , cũng theo cùng qua thăm, trong thành quen thuộc, hai cứ yên tâm .”

Nghe , ông đội trưởng và thím Cố mới chợt nhớ .

, thanh niên trí thức Tô là trong thành đến, ai quen thuộc hơn cô , còn gì mà yên tâm nữa!

“Vậy , đường các con cẩn thận một chút, Nam Tinh hai ngày cứ ở cùng , sẽ trông nom kỹ.”

Thương lượng xong chuyện thành, Cố Tiêu liền dậy cửa.

Tô Thanh Nhiễm hóa mê hoặc, thuyết phục).

Liền cũng tìm cơ hội bắt đầu chuẩn đồ vật bán.

Hiện tại đồ ăn trong thành thiếu thứ gì.

dễ bán và giá cao chắc chắn vẫn là thịt trứng.

Trong gian hiện tại gà sống và trứng gà thiếu, cũng là trọng điểm tay của cô.

Khoai tây, khoai lang đỏ, cải trắng, củ cải cũng chất thành đống nhỏ, đến lúc đó tùy tình hình mà bán.

Còn đậu phộng và hạt hướng dương, ngày thường năm tiết cũng ai nỡ ăn, đợi thêm Tết bán cũng muộn.

Bắp và hạt thóc trong gian cô đều kịp tách hạt, chỉ thể từ từ tính .

Chuẩn xong hàng hóa, Tô Thanh Nhiễm tìm ông đội trưởng thương lượng chuyện đóng đồ nội thất.

Trong gian tuy rằng giường tủ, nhưng mang từ trong thành trong núi thật sự quá phiền phức.

Không bằng cứ tạm thời để ở trong gian, thỉnh thoảng còn thể ngủ một giấc.

Đến lúc đó tìm cách hai cái rương gỗ để dùng.

Sáng sớm hôm , trời còn sáng, trong thôn vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Tô Thanh Nhiễm liền theo Cố Tiêu cùng lặng lẽ khỏi thôn.

Đến cổng thôn, Tô Thanh Nhiễm còn chút băn khoăn, “Sao thấy Quách Tứ Hải ba họ ?”

Cố Tiêu mang căng thẳng đạp xe đạp, “Ba họ suốt đêm .”

Tô Thanh Nhiễm nghĩ cũng đúng, đồ họ mang theo chắc chắn sớm một chút, nếu đến trong thành dễ phát hiện, liền cũng hỏi nhiều gì.

Mặc dù ở một mái hiên nhiều ngày như , lẫn cũng sớm còn câu thúc như lúc mới đầu.

đầu xe đạp của , vẫn khỏi ngượng ngùng, đặc biệt xung quanh còn đều là tối om.

Tô Thanh Nhiễm thẳng , đồng thời mở đèn pin giúp chiếu sáng.

Đi một đoạn đường, trời dần dần sáng lên.

Không khí giữa hai cũng đang chậm rãi hòa hoãn.

Xe đạp của Cố Tiêu cũng đạp càng lúc càng thuận, càng lúc càng nhanh.

Khi trời tối đường núi ngược sợ hãi như , nhưng trời sáng , liền giống.

Đặc biệt là khi xuống dốc, xe đạp giống như ngựa hoang thoát cương lao nhanh xuống.

Người ở phía bay, hồn ở phía đuổi.

Tô Thanh Nhiễm căng thẳng đến mức tim gần như nhảy ngoài, chỉ thể nắm chặt áo khoác của , “Anh chậm một chút!”

Giọng Cố Tiêu lây dính sự nhẹ nhàng, “Đừng sợ, con đường bao nhiêu , cô sợ thì nắm chặt một chút. Với , cô đừng cứ chằm chằm chân, phong cảnh xa xa, thả lỏng.”

Tô Thanh Nhiễm hít sâu một , đưa mắt về phía xa.

Nhìn như , cô mới phát hiện núi lớn buổi sớm đến thế.

Mây mù mờ ảo ẩn hiện, tia nắng ban mai nó lọc qua còn cảm giác chói mắt.

Gió nhẹ phất qua những tán lá màu vàng kim, trong khí tràn ngập hương thơm thể tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-48-vao-thanh-tinh-co-gap-tieu-dong-quoc-sao-con-dang-tim.html.]

Đừng đời kịp, ngay cả đời , cô cũng từng nghiêm túc thưởng thức phong cảnh ven đường như .

Quan trọng hơn là, khi thật sự thả lỏng , quả nhiên còn sợ hãi đường sườn núi dốc nữa.

Vân Vũ

Rất nhanh, Cố Tiêu chở cô đến bến xe trấn.

“Chuyến xe tiếp theo còn đến, ăn sáng .”

Tô Thanh Nhiễm là đầu tiên từ núi lớn thành, đối với nơi cũng thuộc, thứ đều theo sự sắp xếp của .

Đợi ăn sáng xong, một chiếc ô tô trống quả nhiên chạy .

Cố Tiêu hai lời liền dậy, “Đi thôi!”

Có bóng ma chen chúc ô tô, Tô Thanh Nhiễm cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc một chỗ .

Cố Tiêu nhanh mắt chọn một chỗ cạnh cửa sổ, đợi cô xong, lúc mới xuống xe lắp xe đạp.

Anh , liền vài như hổ rình mồi chỗ bên trong của cô.

Tô Thanh Nhiễm mỗi đều giải thích, “Chỗ , xuống lắp xe, lát nữa sẽ lên ngay.”

Người mặt mỏng cũng đều gì, tiếp tục về phía tìm chỗ.

Có một tên lưu manh dáng vẻ gì cũng .

“Đồng chí nữ, đến, cô cũng thể chiếm chỗ như .”

Tô Thanh Nhiễm những chỗ phía , rõ ràng còn trống, cố tình đây.

Nói dụng ý, ai tin?

Đang định nghĩ cách phản công, tên tiểu tử đột nhiên từ phía nhấc lên.

“Mày chỗ nào?”

Người nọ giãy giụa đầu phản kích, đợi đến, tức khắc sắc mặt sợ đến trắng bệch.

“Lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”

Nói , liền vội vàng chạy xuống xe.

Tô Thanh Nhiễm dịch trong một chỗ, Cố Tiêu tự nhiên ở bên ngoài.

“Người quen?”

“Từng gặp, là một tên vô .”

Ô tô xóc nảy suốt đường hướng về phía Ninh Thành.

Vừa xuống xe, Tô Thanh Nhiễm liền bắt đầu tìm lý do chia tay.

“Cái đó, thăm mấy bạn cũ , đợi xong việc sẽ đến chợ đen tìm các .”

Cố Tiêu chút ngoài ý , nhưng vẫn đồng ý.

“Cô cùng thăm Hiểu Lôi ? Vậy, cô xong việc thì đến cái sân chúng thuê chờ , tối chúng đón Hiểu Lôi cùng ăn cơm.”

Nói , liền móc một chùm chìa khóa đưa cho cô.

Tô Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Vậy hẹn gặp .”

Cố Tiêu chút yên tâm, “Cô chắc chắn cần cùng?”

Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, “Không cần, yên tâm , nơi quen thuộc, chạy lạc .”

Cố Tiêu im lặng gật đầu, “Vậy cô tự cẩn thận.”

Nói xong liền tháo xe đạp.

Tô Thanh Nhiễm xoay liền định ngoài, ai ngờ hai bước liền gặp một quen cũ.

Không khác, chính là Tiêu Đống Quốc.

Chỉ thấy ở cửa sổ bán vé, khoa tay múa chân dò hỏi nhân viên công tác bên trong điều gì đó.

Da đầu Tô Thanh Nhiễm căng lên, đàn ông lẽ còn đang hỏi thăm tung tích của cô?

Khi nào trở nên cố chấp như ?

lúc , lưng đàn ông như mọc thêm mắt, bỗng nhiên đầu .

Tô Thanh Nhiễm tiếp tục dây dưa lãng phí thời gian với , liền cúi đầu vội vàng ngoài cửa.

Tiêu Đống Quốc sững sờ một thoáng, phản ứng liền cất bước đuổi theo, “Thanh Nhiễm ——”

Thấy sắp đuổi kịp, xe của Cố Tiêu bỗng nhiên dừng bên cạnh.

“Lên xe.”

Tô Thanh Nhiễm vội vàng lên, xe lập tức nhẹ nhàng lướt nhanh ngoài.

Tiêu Đống Quốc khó khăn lắm mới tìm , chịu dễ dàng bỏ cuộc, liều mạng đuổi theo phía .

Vừa đuổi lớn tiếng gọi tên cô.

“Thanh Nhiễm, em đợi , lời với em.”

Loading...