Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 225: Lúa mạch được mùa

Cập nhật lúc: 2025-11-16 05:09:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa kem cây, cả đám trẻ con lập tức há hốc miệng, trừng đôi mắt tròn xoe.

“Kem cây ạ? Chú Tiêu và cô cô mua kem cây về ạ?”

“Thật giả ạ? Kem cây còn thể mang từ thị trấn về ?”

Nhìn bọn trẻ ai nấy đều vẻ sắp chảy nước miếng, Tô Thanh Nhiễm thúc giục, “Mau lấy cho các cháu ăn , lát nữa tan chảy hết.”

“Được, kem cây lạnh lạnh ngọt ngọt tới đây!”

Mấy đứa trẻ mắt chớp chằm chằm Cố Tiêu mở thùng .

“Oa, còn bốc khí lạnh, lạnh quá!”

“Chú Tiêu phát tài nên mới mời bọn cháu ăn kem cây ạ?”

Có vài đứa trẻ, là đầu tiên ăn kem cây.

Chúng trân quý nắm chặt trong tay, từng miếng từng miếng thật cẩn thận l.i.ế.m ăn.

Phân phát kem cây xong, Tô Thanh Nhiễm lúc mới dẫn Nam Tinh về nhà, mang phần của về.

“Chỗ còn nhanh chóng mang về , cho Đại đội trưởng, thím Cố, với Hiểu Huệ cùng giải nhiệt.”

________________________________________

Một tuần , công việc gặt lúa mạch của đại đội cuối cùng cũng kết thúc.

Trong thời gian , mỗi ngày đều nắng gắt.

Đại đội trưởng dẫn gặt gấp, phơi thóc.

Mãi cho đến chiều tối hôm nay, trời đột nhiên âm u xuống.

Không khí oi bức như một cái lồng hấp, chuồn chuồn bờ ruộng cũng bay thấp.

Đại đội trưởng thấy tình hình , vội vàng kêu gọi cùng chạy đến sân phơi lúa để thu lúa mạch.

Mọi đồng lòng hợp sức, xúc, đóng bao, vận chuyển.

Cuối cùng cũng kịp thời đưa hết lúa mạch kho lúa khi hạt mưa rơi xuống.

Cơn mưa lớn trút xuống xối xả suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng mang bớt cái nóng oi bức.

Sau cơn mưa khí mát mẻ, nhưng khí bên trong kho lúa của đại đội đặc biệt náo nhiệt.

Đại đội trưởng và kế toán La đang cùng cân lúa, tính toán sản lượng lúa mì thu hoạch năm nay.

Mặc dù vẫn con chính xác, nhưng ngay cả trẻ con trong thôn cũng nhận .

Lúa mạch thu về năm nay, thể thấy rõ bằng mắt thường là nhiều hơn hẳn so với năm .

Sân phơi lúa suýt chút nữa chứa hết.

Mọi hề chê oi bức, hào hứng canh giữ bên trong và ngoài kho lúa chờ tin tức.

Sau đó, họ thấy bên trong hô lớn.

“Năng suất tính năm nay ít nhất hơn 300 cân mỗi mẫu!”

“Hơn 300 cân? Có tính sai đấy?”

Những năm , năng suất lúa mì của đại đội miễn cưỡng lắm mới sờ ngưỡng hai trăm cân.

Con là do kế toán La tính toán , hiện tại ngay cả cũng chút nghi ngờ chính .

“Thanh niên trí thức Tô, cô giúp tính xem, chỗ nào nghĩ sai ?”

Tô Thanh Nhiễm nhận lấy sổ sách của , kiểm tra một nghiêm túc, khẳng định : “Không sai, là hơn 300 cân, đúng , là 350 cân.”

Con 350 cân , giống như giọt nước rơi chảo dầu đang sôi.

Trong đám đông lập tức xôn xao.

“Nếu là như , thì khi nộp thuế lương thực xong, năm nay còn thể bán thêm một đợt lương thực thu mua thống nhất.”

, bán xong lương thực thu mua thống nhất, còn dư ít ! Xem Tết năm nay lo thiếu bột mì ăn .”

Nhắc tới bột mì, mắt khỏi hiện lên hình ảnh từng nồi bánh bao bột mì trắng và từng mâm sủi cảo bột mì trắng.

Nước miếng cũng bắt đầu chảy vòng quanh khoang miệng.

Tổng kết xong sản lượng, bắt đầu thảo luận về việc nộp lương thực.

“Năm nay chúng thể con đường mới, cần trèo đèo lội suối như năm ngoái nữa.”

“Thế thì chúng sớm một chút, nào cũng xếp cuối cùng, đợi cả nửa ngày.”

“Anh gì? Trước nộp lương thực ít nhất, đương nhiên ngại sớm…”

Đại đội trưởng ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc bàn tán của , “Không vội, chờ trời quang, công xã bên sẽ tin.”

________________________________________

Sau một trận mưa lớn, mực nước kênh mương bên ngoài thôn rõ ràng dâng cao ít.

Cỏ dại ven bờ mương cũng trở nên tươi hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-225-lua-mach-duoc-mua.html.]

Bọn trẻ con chạy khắp thôn, đầu tiên phát hiện bóng dáng tôm hùm đất chính là ở bờ mương.

Tiếp theo, tất cả đều sôi nổi chạy bắt ve sầu, định lấy thịt ve sầu mồi câu tôm hùm đất.

Tô Thanh Nhiễm xong yên tâm, vội vàng chạy một mạch đến bờ nước, tìm Nam Tinh về.

Trên đường , cô nghĩ sẵn một bài diễn thuyết về an giao thông.

Nào ngờ đến nơi thấy, tôm hùm đất trốn trong đám cỏ dại ven bờ mương thật sự ít.

Lập tức cô cũng động lòng.

“Nam Tinh, đưa cô cây cần câu của cháu, để cô thử xem.”

Cố Tiêu chậm một bước, lúc chạy tới thì thấy hai một lớn một nhỏ đang xổm bên bờ nước câu tôm hùm đất.

Anh thoáng qua chiến tích trong giỏ của hai , dụng cụ trong tay họ.

Vẻ mặt ghét bỏ, “Câu như thế , câu đến tối cũng đủ một đĩa , hai chờ chút, ngay.”

Vân Vũ

Nói xong, liền bỏ .

Một lát , , tay còn cầm một cái lồng dài.

thả cái xuống, lúc đó tôm hùm đất sẽ tự động chui , chờ sáng mai kéo lên.”

Tô Thanh Nhiễm và Tô Nam Tinh đầu tiên thấy phương pháp bắt tôm hùm đất như , đều tò mò.

Mở to mắt chăm chú một lát, mới phát hiện bên trong còn thả lòng gà mồi nhử.

Tô Thanh Nhiễm sợ mồi đủ mạnh, liền thừa dịp Cố Tiêu xuống nước, lén lút nhỏ thêm vài giọt nước suối linh tuyền trong lồng.

________________________________________

Sáng sớm hôm .

Tô Nam Tinh mở mắt , liền gấp chờ nổi kéo cô cô chạy đến nhà họ Cố.

“Chú Tiêu, thôi! Vớt tôm hùm đất!”

Cố Tiêu mới thức dậy, chỉ kịp đ.á.n.h răng cái vội Tô Nam Tinh lôi .

Đến bờ nước, thử kéo một chút, xem thu hoạch .

Nào ngờ kéo nhẹ nhàng, thế mà kéo nổi.

Sao nặng đến ?

Chẳng lẽ ai nghịch ngợm ném cục đá bên trong?

Tô Nam Tinh căng thẳng nuốt nước bọt, “Chú Tiêu, chú kéo nữa? Nặng quá kéo nổi ạ?”

Cố Tiêu định thần , tăng thêm chút sức lực, từ từ kéo chiếc lồng nặng trịch lên.

Kéo dài lên bờ , cả ba đều sững sờ.

Chỉ thấy một cái lồng dài, chật kín tôm hùm đất mặc giáp đỏ sẫm.

Thậm chí bên ngoài chiếc lồng, còn tôm hùm đất dùng càng kẹp treo lủng lẳng ở đó.

Ba luống cuống tay chân bắt đầu nhặt tôm hùm đất giỏ.

Rửa sạch tôm hùm đất xong, bên trong chiếc lồng còn vây mấy con cá và ít ốc nước ngọt.

Cá trong mương là của đại đội, thể tùy tiện bắt.

Cố Tiêu liền thả bộ cá trở trong nước, định đổ hết ốc nước ngọt trở .

Tô Thanh Nhiễm thấy đáng tiếc, vội vàng ngăn , “Ốc nước ngọt giữ , giờ là lúc ốc nước ngọt béo nhất đấy.”

Cố Tiêu ghét bỏ tặc lưỡi một tiếng, thành thật xổm xuống nhặt ốc nước ngọt.

“Loại ốc thịt một chút, về rửa sạch phiền phức lắm, thịt cũng đáng ăn.”

Tô Thanh Nhiễm : “Thế tôm hùm đất thì ? Ngon ?”

Cố Tiêu tiếp tục lắc đầu, “Cũng tính là ngon nhất, thể là các cô ăn bao giờ nên thấy lạ, nhưng ở nông thôn thiếu cái , tin các cô nếm thử một sẽ .

Lát nữa đưa Hiểu Lôi về trường, về sẽ mua chút thịt từ trong thành về cho cô, đừng tốn công mấy thứ .”

Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, “Đã vớt , càng như , càng thử xem.”

Cố Tiêu vốn dĩ thấy hai tò mò, nên vớt một ít lên cho hai xem.

Anh ngờ vớt nhiều như , chỉ riêng việc rửa sạch thôi cũng tốn ít phiền phức.

Hôm nay thành, giúp gì, sợ cô mệt nên mới khuyên cô đừng nữa.

Thấy khuyên , đành thôi.

 

 

 

 

 

Loading...