Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 203: Bụng Thẩm Vân Phương là thật

Cập nhật lúc: 2025-11-15 16:12:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ xưởng nhựa tới , trời còn sớm.

Hai thời gian, quyết định gọi điện thoại cho Lâm Hướng Nam, báo bình an.

Thuận tiện hỏi một chút tình hình Hưng Thành hai ngày .

Lâm Hướng Nam mới xuống xe trở về, phòng điều hành điện thoại của , vội vàng kích động chạy qua.

“Ông bà nội tối qua còn đang nhắc mãi các cô, lát nữa liền về nhà cũ cùng họ một tiếng.

, Lâm Hướng Bắc xuống nông thôn là trộm chạy, chỉ để cho nhị thúc nhị thẩm một tờ giấy, hai tức điên, lẫn oán trách đối phương chịu nhường công tác, cho nên Hướng Bắc mới thể chạy, còn đ.á.n.h .”

Cúp điện thoại, Tô Thanh Nhiễm hỏng , kể cho Cố Tiêu một .

“Phỏng chừng hai trong thời gian ngắn cũng sẽ tái sinh sự, trời còn sớm, chúng cũng sớm một chút trở về !”

“Được.”

Hai ở trong thành đạp xe một đoạn, ngang qua Bệnh viện Nhân dân, vô tình liếc mắt một cái bên trong.

Không ngờ thế mà đụng hai “lão quen”.

Tô Thanh Nhiễm kịp thời dừng xe, kéo Cố Tiêu dừng ở ngoài cửa.

“Xem hết náo nhiệt hãy .”

Lần Tiêu Đống Quốc đến thôn tìm cô, kết hôn với Thẩm Vân Phương vì đứa bé.

Lúc đó cô tò mò, chuyện Thẩm Vân Phương m.a.n.g t.h.a.i là thật giả.

Nếu là thật mang thai, thì chắc chắn chuyện để xem.

Khoảng thời gian bận rộn, cô suýt chút nữa quên mất chuyện .

Hôm nay gặp , tránh khỏi xác minh một chút.

Cố Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu sân trong, chỉ thấy Tiêu Đống Quốc với vẻ mặt lạnh nhạt phía .

Phía là một phụ nữ theo sát, cúi đầu, trông chật vật.

“Đống Quốc, chờ em với, bụng em khỏe, nhanh như .”

Dưới đáy mắt Cố Tiêu ánh lên một tia nghi hoặc.

Người phụ nữ , chính là Thẩm Vân Phương từng bắt nạt Thanh Nhiễm ?

Hình như đây từng gặp ở đó, trông vẻ quen mặt, nhưng nhất thời nhớ .

Chưa kịp nhớ , Thẩm Vân Phương đột nhiên "ai da" một tiếng xổm xuống đất.

“Đống Quốc, em thật sự thoải mái.”

Tiêu Đống Quốc lộ vẻ thiếu kiên nhẫn mặt, nhưng vẫn dừng bước, đầu một cái.

“Thẩm Vân Phương, bác sĩ mới kiểm tra, thai nhi , em đừng việc gì tìm việc.

Mấy trò vặt vãnh , một hai còn , nhiều sẽ chỉ khiến thấy phiền chán.”

Hốc mắt Thẩm Vân Phương lập tức đỏ hoe, “Đống Quốc, em cố ý cãi với , em chỉ là cơ thể khỏe ngủ nướng thêm một lát, bà nhất quyết đòi kéo chăn em dậy, em nhất thời khó chịu mới giằng co với bà, lúc đó em thật sự va bụng.

Em lừa , em chỉ là sợ hãi, sợ đứa bé giữ , cho nên mới đặc biệt cẩn thận một chút.”

Tiêu Đống Quốc hừ lạnh một tiếng, “Bụng bụng, em hiện tại chỉ cần một chút ý là liền lấy cái bụng cớ.

Mẹ chỗ đúng, nhưng dù bà cũng lớn tuổi , em thể nhường bà một chút?”

Thẩm Vân Phương xong sững sờ tại chỗ, đột nhiên phẫn nộ túm chặt Tiêu Đống Quốc, chất vấn:

“Em mang thai, còn nấu cơm ba bữa một ngày cho bà, còn em nhường bà thế nào?

Hơn nữa, nếu đăng ký kết hôn mà còn chậm chạp chịu dọn đến phòng em ở, cũng sẽ xem thường em như .

Hôm nay nhất định đồng ý với em, sớm tổ chức hôn lễ ở đại viện, chúng dọn đến ở một căn nhà.”

Tiêu Đống Quốc thấy đám vây xem càng ngày càng đông, sắc mặt khỏi tái xanh.

“Vân Phương, gì chúng về nhà , cần ở đây mất mặt hổ.”

Thẩm Vân Phương đột nhiên như phát điên mà la lớn:

“Em về, về chỉ tiếp tục bắt nạt, tiếp tục hàng xóm đại viện nhạo.

Hôm nay đồng ý với em, em sẽ nữa, lát nữa em sẽ trực tiếp bỏ cái thai.”

Tiêu Đống Quốc mím chặt môi, sắc mặt tối sầm đến mức sắp nhỏ nước.

“Thẩm Vân Phương, lúc chúng đăng ký kết hôn thế nào, em ?

Anh đồng ý sẽ chịu trách nhiệm, cũng lấy giấy kết hôn , những chuyện khác em cần nghĩ.

Nói nữa, cũng là vì sức khỏe của em mà nghĩ, em đừng .”

Đám vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, xì xào bàn tán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-203-bung-tham-van-phuong-la-that.html.]

Tô Thanh Nhiễm cũng mạnh dạn kéo Cố Tiêu chen .

Bên trong cuộc cãi vã vẫn tiếp tục.

“Anh nếu thật sự nghĩ cho sức khỏe của em, sẽ để em m.a.n.g t.h.a.i còn hầu hạ , khắp nơi chịu bà hành hạ.”

“Cái tự em chuốc lấy ? Chuyện kết hôn là do em vội vàng tự nguyện, khi kết hôn em thế nào?”

em đang mang thai, quá mệt mỏi, thể thông cảm cho em một chút ?”

“Anh thông cảm cho em, ai thông cảm cho ? Anh cả ngày cũng mệt, còn động một tí vội vàng về giúp hai quan tòa, em thể cho nghỉ ngơi vài ngày ?”

“Tiêu Đống Quốc, hối hận cưới em ? Nếu hối hận, em lập tức bỏ đứa bé!”

“Tùy em, về nhà.”

Nói , Tiêu Đống Quốc bỏ một câu chen khỏi đám đông.

Thẩm Vân Phương thấy quyết tâm , cũng chỉ đành rưng rưng đuổi theo.

“Đống Quốc, chờ em với—”

Lời còn dứt, hai thấy Tô Thanh Nhiễm trong đám đông.

Người trong bệnh viện đều bận, cho nên náo nhiệt tan, cũng lượt rời .

Tán quá nhanh, hại hai họ cũng chỗ trốn.

Bốn mắt , khí hiểu chút quỷ dị.

Thẩm Vân Phương sững sờ một chốc, lập tức khoác tay Tiêu Đống Quốc.

“Thanh Nhiễm, trùng hợp quá, ngờ gặp cô ở đây.”

Nói xong, cô đặt tay lên bụng.

“Mấy hôm và Tiêu Đống Quốc đăng ký kết hôn, vốn định mời cô đến uống rượu mừng, nhưng Đống Quốc chịu, cô sẽ giận chứ?”

Tô Thanh Nhiễm chớp chớp mắt, “Vừa tổ chức tiệc rượu ?”

Sắc mặt Thẩm Vân Phương đổi, cô c.ắ.n chặt môi.

“Thì cô đều thấy hết, hai chúng chỉ là đùa giỡn, Đống Quốc cũng là lo cho , sợ m.a.n.g t.h.a.i tổ chức tiệc rượu tiện.

Này đây, hôm nay mới chút khó chịu, nằng nặc đòi đưa đến bệnh viện kiểm tra.”

Tô Thanh Nhiễm trợn trắng mắt đầy vô ngữ, “Sao cô tiện thể kiểm tra luôn cái đầu óc?”

Mục đích cô đến xem náo nhiệt là xác định cái bụng của Thẩm Vân Phương là thật giả.

Hiện tại thấy cô tiều tụy như , đúng là vài phần dáng vẻ của mang thai.

Hơn nữa Tiêu Đống Quốc cũng , cô động một tí là đến bệnh viện kiểm tra.

Xem , là thật mang thai.

Xác nhận xong, cô liền yên tâm, cũng tiếp tục đôi co với bọn họ, liền kéo Cố Tiêu chuẩn rời .

Thẩm Vân Phương vội vàng bước nhanh đuổi theo, “Thanh Nhiễm, đây là đối tượng của cô ? Hai khi nào kết hôn?”

“Không thể tiết lộ.”

Vân Vũ

Nói xong, hai liền nhanh cổng bệnh viện.

ai ngờ, mới lên xe đạp, Tiêu Đống Quốc đột nhiên liền xông tới mặt.

“Thanh Nhiễm, lâu gặp, gần đây cô sống khỏe ?

Cô yên tâm, đến dây dưa cô, chỉ là— chỉ là thấy cô vẻ tiều tụy, việc đồng áng quá mệt ?”

Tô Thanh Nhiễm một cái đầy khó hiểu, “Lão nương rõ ràng thần thái sáng láng, mù con mắt ch.ó nào mà tiều tụy?

Thà rằng ở đây lời tìm lời , bằng mau chóng qua quan tâm cô vợ của , còn đứa con trai của —”

Câu cuối cùng, Tô Thanh Nhiễm đầy ý vị thâm trường.

Tiêu Đống Quốc hiểu , “Cô ý gì?”

Tô Thanh Nhiễm đạp xe đạp, “Không ý gì, mùa hè đến , xem cái lá cây đỉnh đầu , xanh ?”

Tiêu Đống Quốc ngửa đầu , “ xanh, thấy màu , tâm trạng đều hiểu trở nên hơn.”

Anh đầu , phát hiện sớm chạy mất tăm.

 

 

 

 

 

 

Loading...