Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 196: Quà Tặng Cho Người Nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:15:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thanh Nhiễm chuyện uyển chuyển hàm súc, nhiều việc đều là nhẹ nhàng lướt qua, nhưng vẫn Lâm Ngọc Trân kinh sợ thôi.

Hoàn hồn , vẫn cảm thấy sợ hãi thôi.

“Sao xảy nhiều chuyện như ? May mà con và Tiểu Cố kịp thời tới giúp đỡ, nếu Mợ Cả các cô mà xoay xở ?”

thể thừa nhận, nếu lúc là chính , cũng tuyệt thể như hai đứa.

Nói chừng, còn chỉ gây thêm phiền phức cho .

Nghĩ như , liền thể lý giải vì lúc hai giấu bà mà .

Nói xong chuyện nhà họ Lâm, Tô Thanh Nhiễm liền vội truy vấn bên Lâm trường liệu động tĩnh gì .

Lâm Ngọc Trân lắc đầu, “Không động tĩnh gì, Đại đội trưởng Lâm trường một , lưu ý cũng phát hiện gì bất thường, hẳn là việc gì.”

Tô Thanh Nhiễm yên tâm gật gật đầu, “Vậy thì , qua hai ngày rảnh rỗi, con liền cùng Cố Tiêu qua đó xem , tiện thể đem đồ vật mua ở Thượng Hải mang qua.”

Nói đến đây, Tô Thanh Nhiễm vội vàng đem đồ vật mang về từ Thượng Hải cho hai lấy .

Tô Nam Tinh sớm mắt trông mong nửa ngày.

Thấy Cô Cô từ trong túi lấy một khẩu s.ú.n.g đồ chơi, vui vẻ chạy một vòng tại chỗ, “Oa! Tốt quá! Cô Cô mua cho con s.ú.n.g lục!”

Nhận lấy s.ú.n.g đồ chơi, Tô Nam Tinh yêu quý ngắm nghía một hồi lâu.

Lúc mới nhớ tới chuyện gì.

“Cô Cô, con thể đem s.ú.n.g lục mang ngoài chơi cùng Thiết Đản bọn nó ? Bọn nó khẳng định từng chơi s.ú.n.g lục.”

Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Đương nhiên , , nhớ rõ sớm một chút trở về ăn cơm.”

Tô Nam Tinh cầm s.ú.n.g lục nhỏ, như cơn gió chạy khỏi cửa nhà.

Lâm Ngọc Trân bất đắc dĩ mà , thấy con gái đưa qua cà phê, tức khắc ngây .

“Sao nghĩ đến mua cái ? Mẹ sớm bỏ .”

“Con nhớ rõ Mẹ thích uống cái , con gái ở đây, cần bỏ nữa.”

Lâm Ngọc Trân ôm cà phê con gái mua cho, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Đã từng, cà phê là sở thích nhiều lắm của bà.

Sau trở thành một bằng chứng cho sai lầm của bà.

Hiện giờ con gái cần cố kỵ.

Chỉ là chồng và con trai con dâu còn đang cải tạo lao động, uống cà phê đối với bà mà quá xa xỉ, dường như cũng nên.

Tô Thanh Nhiễm tâm tư của , trực tiếp mở pha một ly.

“Mẹ, con còn mang theo ít thứ cho Ba và Anh Cả, tuy rằng điều kiện của chúng hiện tại thể so với , nhưng trong phạm vi năng lực thể hưởng thụ thì cần thiết khổ .

Hơn nữa hiện tại công tác vất vả, cũng sở thích giải trí nào khác, thỉnh thoảng tự thưởng cho cũng là điều nên .

Vân Vũ

Mẹ nếm thử xem hương vị đúng ?”

Lâm Ngọc Trân hồn , gật gật đầu, vui vẻ nhận lấy nhấp một ngụm.

“Ngon, chính là hương vị , Nhiễm Nhiễm đúng, là Mẹ suy nghĩ nhiều .”

Con gái một trộm cắp hai cướp giật, dùng tiền mồ hôi công sức thật xa mua cà phê cho , bà dựa thể hưởng thụ một chút?

Nhân thế vô thường (đời vô thường), việc gì nên vụng trộm vui vẻ (sống vui vẻ mỗi ngày).

________________________________________

Lấy xong quà tặng, Tô Thanh Nhiễm tò mò hỏi tình hình vườn trái cây.

“Vừa mới về đường, chúng con thấy hoa đều tàn hết , bắt đầu kết quả ?”

Lâm Ngọc Trân cô chọc , “Làm gì mà nhanh như ? Bất quá theo Mẹ quan sát hai ngày nay, hầu như tất cả cuống hoa (hoa bính) đều xu thế to , điều chứng tỏ thụ phấn thành công diện rộng, nhưng mà ——

Việc thể kết quả và giữ vẫn còn là một ẩn , mắt cần hy vọng quá lớn.

Bất quá hai ngày nay chúng chuẩn bón thúc, cố gắng hết sức .”

Nói xong, Lâm Ngọc Trân liền dậy cơm trưa.

“Con mệt mỏi cả chặng đường, nghỉ ngơi , cơm trưa Mẹ .”

Tô Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Được, con nhà Cố một chuyến , đồ vật Cố Tiêu mua vẫn còn ở chỗ con.”

Nói xong, cô liền xắn tay áo, dậy bắt đầu thu dọn.

Lâm Ngọc Trân lúc mới thấy đồng hồ cổ tay cô.

“Đây là con mới mua?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-196-qua-tang-cho-nguoi-nha.html.]

Tô Thanh Nhiễm ngượng ngùng mà ‘ừ’ một tiếng, “Cố Tiêu mua cho con, con cũng mua cho một chiếc, ?”

Lâm Ngọc Trân chút tiền ít ỏi của con gái tiêu xài lãng phí như , nhưng cũng nghĩ nhiều.

“Đẹp, tiền đủ xài thì với Mẹ, hai ngày nữa Mẹ liền phát lương.”

“Mẹ, con hiện tại tiền còn dư, đủ con với , con nha.”

________________________________________

Lúc nhà Cố.

Cố Tiêu đang sự truy vấn của cha , kể về những điều hiểu ở bên ngoài.

Còn đem ảnh chụp chung của và Tô Thanh Nhiễm đưa cho hai xem.

Đại đội trưởng chút tức tối, ban ngày ban mặt, tới lui chỉ một tấm ảnh thôi ?

Hai đứa mỗi ngày ở bên cạnh, ông xem thật còn đủ ?

Một tấm ảnh gì mà ?

“Còn cái khác ?”

Cố Tiêu lắc lắc đồng hồ đeo tay mặt hai , “Con dâu ông mua cho đó, thế nào?”

Đại đội trưởng giật giật khóe miệng, “Đẹp.”

Thất vọng.

Quá thất vọng .

Phí công nuôi dưỡng đứa con trai !

Chẳng lẽ nó cửa mang tiền? Sớm nhét thêm tiền cho nó.

Đang hờn dỗi, Tô Thanh Nhiễm liền chạy tới.

“Thúc, Thẩm, con tới ——”

“Là Tiểu Tô, Tiểu Tô tới , nha, còn cầm nhiều đồ như ?”

Tô Thanh Nhiễm hì hì xách đồ vật đây, “Cái đôi giày bóng trắng là con mua cho Hiểu Lôi, khăn sa (khăn lụa) là con chọn cho Thẩm, những thứ còn là Cố Tiêu mua về hiếu kính Thúc và Thẩm.

Vừa vội vã điểm Đầu Hoa, con còn kịp thu xếp .”

Đại đội trưởng duỗi dài cổ, mắt trông mong .

Tô Thanh Nhiễm đào hết đồ vật , lúc mới nhớ tới cái cặp da tay, vội vàng đưa qua.

“Thiếu chút nữa quên mất cái , Thúc, đây là cặp da mua cho Thúc, Thúc xem thích ?”

Đại đội trưởng, “Mua cho ?!”

Cố Tiêu nhướng mày, “Thanh Nhiễm đặc biệt mua cho ông đó.”

Đại đội trưởng nhận lấy cặp da lật qua lật một hồi, khóe miệng càng ngày càng cao.

“Lãng phí tiền mua cái gì? Cái da quý lắm! Lại còn là thương hiệu nổi tiếng nữa chứ, hình như thấy khác xách qua ở .”

Tô Thanh Nhiễm thấy ông thích, cảm thấy mua đáng giá.

“Không quý , cái cặp chứa nhiều đồ, Thúc thành phố chuyện nghề phụ thì mang cái .”

Đại đội trưởng gật đầu, nhịn oán trách.

Cố Tiêu đến mí mắt giật liên hồi, quả thật trúng .

“Cha, đại đội chúng đổi hình dạng, cái túi vải bạt rách nát của cha sớm nên đổi , cha cứ thích thích ?”

Đại đội trưởng liên tục gật đầu, “Thích, !”

Cố Tiêu hướng Tô Thanh Nhiễm nháy mắt, “Ông thích là , đúng , hai chúng ở chỗ khác gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Quách, vài phút, cái phí điện thoại đại đội thể báo cáo một chút ? Điện thoại đường dài quý lắm.”

Đại đội trưởng chớp mắt, ngón tay nhẹ nhàng lau qua hai chữ to cặp da.

“Báo, các là vì chuyện ăn mới gọi điện thoại, tiền cần thiết báo, còn vé xe các Thượng Hải, cũng lấy đây báo hết.”

“Được .”

 

 

 

 

 

Loading...