Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 194: Đường Về Về Nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:15:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi ga, hai tìm áo mưa mặc lên .

Chỉ là gió lớn mưa xiên, đồ vật nhiều, hai sợ đồ vật ướt, cố giữ.

Kết quả trở tiểu viện thì, đồ vật ướt, nhưng thì ướt một nửa.

Cố Tiêu đặt đồ vật xuống liền nhanh chóng nhóm lửa đun nước nóng.

“Cô quần áo ướt , lát nữa tới sấy một chút.”

Nói xong, tìm khăn lông khô trong hành lý đưa cho cô lau tóc.

Mãi mới thu xếp xong, đột nhiên phát hiện tấm kính phòng cô ở đó vỡ mất một mảng.

“Phòng cô tối nay thể ngủ , mưa càng lúc càng lớn, nước đều thổi trong phòng .

Cô sang phòng ngủ , đổi cho cô.”

Tô Thanh Nhiễm thoáng qua cửa sổ, vội vàng tìm đồ vật che chắn một chút.

trận mưa đó, mặt đất trong phòng ướt ít.

“Không , giường ướt, thể tạm bợ.”

Lời dứt, trong phòng tức khắc chìm một mảng tối đen.

Mất điện.

Bên ngoài tiếng gió càng lúc càng lớn, thế mưa cũng càng ngày càng gấp.

Cuối cùng, hai vẫn đốt nến cùng sang phòng bên cạnh.

Cố Tiêu tự giác trải đệm đất, đùa giỡn : “Trận mưa đến thật kịp thời, nếu chúng về chậm hơn chút nữa, chắc chắn ướt như gà rớt nồi canh.”

Tô Thanh Nhiễm tay chân nhẹ nhàng mà chui ổ chăn, “ , nếu mưa thì cũng phiền phức, chừng chúng về giữa đường thì trời đổ mưa .”

Hai câu câu mà trò chuyện, dường như cũng gì buồn ngủ.

Ánh lửa nến gió lùa từ khe cửa sổ thổi đến chao đảo.

Chiếu hai bóng hình mềm mại tường.

Không khí trong phòng cũng theo đó trở nên m.ô.n.g lung.

Cố Tiêu giường thần một lúc, qua thật lâu , lúc mới thở dài một thật dài.

“Ngủ .”

Tô Thanh Nhiễm cố nén , ừm một tiếng, chậm rãi khép đôi mắt.

Trước đó ở bên ngoài, hễ cơ hội, còn sẽ lén lút kéo tay nhỏ, trộm hôn một cái.

Bây giờ ở chung một phòng, ngược quy củ vô cùng.

Tô Thanh Nhiễm đây là sợ gây chuyện, dứt khoát liền chọc ghẹo .

________________________________________

Sáng sớm hôm .

Tô Thanh Nhiễm tỉnh , kinh hãi phát hiện thế mà đang đệm trải đất, cánh tay còn ôm chặt lấy một .

Ngước mắt lên, Cố Tiêu đang mở to mắt, đỉnh hai quầng thâm, vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc.

Tô Thanh Nhiễm chột : “Anh ?”

Cố Tiêu bất đắc dĩ nhẹ thở dài một , buồn bã : “Đêm qua, cô rớt giường nhiều , ôm cô đưa về nhiều .”

Tô Thanh Nhiễm tin, “Sao thể... một chút cảm giác cũng ...”

Cố Tiêu hừ nhẹ một tiếng, “Cô mà thèm thể của thì thể thẳng...”

Tô Thanh Nhiễm lời lẽ chính đáng, “Tuyệt đối khả năng.”

Cố Tiêu ‘a’ một tiếng, vén áo lên chỉ cho cô xem, “Thấy ? Đều là cô véo, cô nghĩ phụ trách ?”

Tô Thanh Nhiễm phóng tầm mắt , quả thật... đỏ một mảng lớn.

Cô đỏ mặt một cái, chột mà nuốt nuốt nước miếng.

“Cái đó, thật ấn tượng.”

“......”

về nhà nha?”

“Được.”

________________________________________

Một trận mưa qua , Ninh Thành hạ.

Hai cưỡi xe đạp, chất đầy đồ, nhanh chóng sử khỏi thành khu, hướng tới Hướng Dương Sơn chạy đến.

Mãi cho đến khi lên con đường sỏi đá do đại đội tu sửa, tình hình mắt mới lập tức quen thuộc lên.

Tuy rằng tính toán chỉ mới xa cách mười ngày gì đó, như là qua lâu.

Tình hình bên ngoài thôn cũng xảy đổi lớn so với lúc khi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-194-duong-ve-ve-nha.html.]

Trên sườn núi vườn trái cây đằng xa, hoa bộ tàn .

Khoảng cách quá xa, cũng đậu quả .

Trừ vườn trái cây, các ruộng đậu nành, ruộng bắp, ruộng lúa mạch ven đường cũng là xanh biếc một mảng lớn.

Tô Thanh Nhiễm từ đáy lòng cảm khái, “Vẫn là về nhà !”

Thế giới bên ngoài dù phồn hoa đến mấy, cũng bằng mảnh đất cửa nhà cảm thấy kiên định.

Cố Tiêu gật gật đầu, bỗng nhiên thấy cách đó xa một đám trẻ con đang cắt cỏ.

Vội vàng bóp còi, “Nam Tinh ——”

Tô Nam Tinh đang cùng một đám trẻ con cắt cỏ mồ hôi đầm đìa, đột nhiên thấy kêu, đầu thấy, vui vẻ nhảy dựng lên.

“Cô Cô —— Tiêu Thúc Thúc ——”

Ngay đó, một đám trẻ con vui vẻ như chim én hướng về phía các cô chạy tới, giống một đám khỉ con.

Tô Thanh Nhiễm tùy tay từ trong túi móc một bao kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Tô Nam Tinh.

“Nam Tinh, con chia cho bạn bè một ít, đó với Nai Nai, Cô Cô trở về.”

Tô Nam Tinh kích động mà nhận lấy kẹo, kính lễ với cô.

“Bảo đảm thành nhiệm vụ.”

Nói xong, liền dẫn theo một đám nhóc chạy về phía cánh đồng.

________________________________________

Hai một đường đạp xe đến cửa thôn, lục tục đụng ít thôn dân.

Còn Dì Cố cùng Đội trưởng Đại đội các thứ.

Cố Tiêu mệt đến , “Cha, chúng về bỏ đồ vật , lát nữa về nhà .”

Tô Thanh Nhiễm cũng mở miệng : “Đại đội trưởng, lát nữa trực tiếp điểm Đầu Hoa , hết công đạo chuyện quan trọng .”

Chuyện Thượng Hải , các cô gọi điện thoại về .

Chủ yếu cũng là ngại phiền Chủ nhiệm Quách chạy tới báo tin một .

về cũng như , cho nên Đại đội trưởng cũng hai Thượng Hải ăn thế nào.

Bây giờ thấy khí thế của hai , lập tức liền hiểu , khẳng định là thành công.

“Được , hai đứa về , tìm Kế toán La, lát nữa gặp ở điểm Đầu Hoa.”

Trừ hai , còn ít thôn dân tin tức hai trở về cũng đều lục tục từ ruộng đất, vườn trái cây, trại gà chạy về.

Đều tranh hai chuyến thu hoạch gì.

 

Cố Tiêu đạp xe, trực tiếp đem đồ vật bộ đưa đến chỗ cô.

Đặt đồ vật xuống, Tô Thanh Nhiễm chỉ đem đơn đặt hàng mang về từ Thượng Hải cùng với hai khoản tiền hàng đơn độc đem .

Cùng với kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và điểm tâm Thượng Hải hứa sẽ mang về cho .

Đợi hai đuổi tới điểm Đầu Hoa thì, hầu như đến đông đủ.

Tô Thanh Nhiễm vội vàng bảo Cố Tiêu đem kẹo điểm tâm phát .

Chỉ là quá đông, chỉ thể mỗi nếm thử hương vị.

Có vài còn ngại ngùng lấy, “Quá tinh quý (quý hiếm), để dành cho bọn nhỏ nếm thử hương vị là .”

Phân phát xong kẹo điểm tâm, Tô Thanh Nhiễm lúc mới sự chờ đợi của Đại đội trưởng và Kế toán La bắt đầu đến chuyện chính.

“Đại đội trưởng, lô Đầu Hoa các vị gửi vận chuyển đến ga tàu hỏa, và Cố Tiêu đưa tới Bách Hóa Đại Lâu Thượng Hải .

Họ nghiệm thu, tán thành phẩm chất của chúng , là hài lòng, điều nhờ nhiều việc kiểm tra và đóng gói cẩn thận.

Kế toán La, đây là tiền hàng của lô hàng , ông đếm .”

Kế toán La mừng rỡ nhận lấy tiền, đếm một , đếm một nữa.

Ngạc nhiên ngẩng đầu, “Cái đúng ? Sao nhiều gấp đôi so với hàng chúng giao?”

Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu cố ý tạo cho hai một bất ngờ, cho nên cố tình đưa tiền hàng của lô đầu tiên , để ông đếm.

Chờ ông phát hiện điều đúng, cô lúc mới mở miệng giải thích: “Số lượng Đầu Hoa sai, quên với ông, giá mà Thượng Hải đưa là gấp đôi so với bên Chủ nhiệm Diêu.”

“Bao nhiêu? Gấp đôi!!!”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đại đội trưởng và Kế toán La, sự thỏa mãn và cảm giác thành tựu trong lòng Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu đột nhiên trào dâng ——

 

 

 

Vân Vũ

 

 

Loading...