Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 189: Thượng Hải mua sắm
Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:15:41
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thanh Nhiễm tò mò theo đến tầng một, đang thắc mắc món đồ quan trọng nào mà trịnh trọng như dẫn cô đến mua.
Đi đến quầy hàng mới phát hiện, hóa là quầy chuyên bán đồng hồ.
Đồng hồ Thượng Hải nổi tiếng khắp cả nước, chỉ riêng thương hiệu vài cái.
Nhìn thấy đồng hồ, Tô Thanh Nhiễm lúc mới nhận , hình như cô từng mua cho Cố Tiêu món đồ nào quý giá cả.
Trước đây những thứ cô tặng , hoặc là áo len đan, quần áo may, hoặc là đồ ăn cô .
Nghĩ đến đó, Tô Thanh Nhiễm bỗng chút áy náy.
“Anh mua đồng hồ? Em tặng cho .”
Cố Tiêu cô một cái, “Em phiếu ?”
Tô Thanh Nhiễm tức khắc mắt tròn mắt dẹt, “Em ...”
Cố Tiêu với vẻ mặt thần khí sờ hai tấm phiếu từ trong túi, “Anh , mua.”
Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc nhận lấy xem thử, quả nhiên là phiếu mua đồng hồ, hơn nữa là hai tấm.
“Anh tích cóp hai tấm phiếu từ lúc nào? Muốn mua hai chiếc ?”
“Anh bắt đầu tích cóp lâu , mua hai chiếc, em một chiếc một chiếc.”
Đáy lòng Tô Thanh Nhiễm ấm áp mềm mại, lén lút nắm chặt cánh tay , “Chiếc của em mua, chiếc của để em tặng.”
Khóe miệng Cố Tiêu nhanh chóng cong lên, “Được, em.”
Hai quầy một hồi, nghiêm túc tỉ mỉ hệt như đang chọn nhẫn cưới .
Cuối cùng, hai chọn một cặp đồng hồ cơ cùng kiểu dáng, chỉ khác kích cỡ.
Tốn hai trăm sáu mươi đồng tiền lớn.
Mua xong đồng hồ, hai chính thức bắt đầu càn quét.
Có mua cà phê, vải kaki, khăn trải giường hoa mẫu đơn, kem dưỡng da Hộ Bài, khăn sa... cho bản và nhà.
Lại còn mua giày thể thao trắng cho Hiểu Lôi, mua s.ú.n.g đồ chơi cho Tô Nam Tinh.
Cũng mua bánh ngọt cho A Công, A Bà.
Mua kẹo sữa thỏ trắng lớn cho trong thôn.
Đi dạo đến cuối cùng, tay Cố Tiêu xách đầy.
Tô Thanh Nhiễm cảm thấy hình như còn quên một món đồ quan trọng mua.
“Em nghĩ kỹ xem, chắc nơi nào bán đồ vật đầy đủ hơn ở đây .”
Tô Thanh Nhiễm ngẩng đầu tìm kiếm, quả nhiên thấy ở lầu.
“Nhớ , em mua cho Đại đội trưởng một cái cặp da màu đen, cái túi vải bạt ông xách cũ quá .”
“Anh sớm mua cái mới cho ông , ông cho mua.”
“Anh ngốc ? Ông ngoài miệng cần, mua còn vui cỡ nào ? Lần ở chỗ Chủ nhiệm Diêu, xách một cái cặp da Hộ Bài cũ như mà ông còn chằm chằm một hồi lâu đấy.”
“Thật ? Được, chúng cũng mua một cái cặp da Hộ Bài, loại càng to càng .”
Cuối cùng, hai chọn một cái cặp tài liệu bằng da nhân tạo màu đen, tốn của Tô Thanh Nhiễm 28 đồng.
Cố Tiêu đau lòng c.h.ế.t, “Cái cặp chỗ nào , chẳng gì, mà đắt thế.”
Tô Thanh Nhiễm sẵn lòng, “Không đắt, đồ thể dùng lâu, về đừng bao giờ giá cả nhé.”
Vân Vũ
Cô lo lắng, nếu đội trưởng mà cái giá , liệu dám mang ngoài dùng ?
Mua xong cái cặp da, thời gian còn sớm nữa.
Hai lúc mới vội vàng chạy thẳng đến bến xe.
Đến bến xe, Lâm Hướng Nam và Lâm Tiểu Mai sớm ngóng chờ.
Thấy hai tới, vội vàng đón lên, “Việc chuyện thuận lợi ? Mau lên xe , vé xe mua sẵn cho hai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-189-thuong-hai-mua-sam.html.]
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Thuận lợi, chờ về nhà .”
Vừa lên xe, hai mới phát hiện tay Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu còn xách nhiều đồ như .
“Sao mua nhiều đồ thế? Định đồ cưới luôn ?”
Tô Thanh Nhiễm ngượng ngùng , “Không , hiếm dịp đến Thượng Hải, bọn em mua giúp nhà thôi.”
Lâm Tiểu Mai tin, trêu chọc kéo Lâm Hướng Nam xem chiếc đồng hồ cổ tay hai .
“Còn bảo chuẩn cho hôn sự? Đồng hồ sắm kìa.”
Tô Thanh Nhiễm lườm cô một cái, “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , nhanh lo việc của em .”
Trở về Hưng Thành, mấy gần đây về trạm vận chuyển hành khách một chuyến, đặt đồ vật chọn mua để mang về Ninh Thành xuống.
Sau đó mới xách theo bánh ngọt và đồ bổ mua cho A Công, A Bà cùng Đại Cữu, Mợ Cả về nhà cũ.
A Công, A Bà thấy hai mua nhiều đồ như về, đau lòng thôi.
“Người già răng cũng yếu, mấy thứ bánh ngọt hai chúng cũng ăn nổi, lãng phí tiền gì?”
“ thế, chỗ chúng gần Thượng Hải, ngày thường mua gì cũng tiện, các con cứ mang về , biếu bố Tiểu Cố .”
Tô Thanh Nhiễm bóc gói , “Đây là cháu cố ý chọn mua những loại mềm, c.ắ.n nổi? Hơn nữa trong nhà cũng mua , mua ít , tin thì hai hỏi Tiểu Mai xem.”
Tiểu Mai hì hì gật đầu, “A Bà, chị họ đúng là mua ít đồ, A Bà xem xem tay chị đeo gì ?”
Lời , lúc mới chuyển ánh mắt sang cổ tay Tô Thanh Nhiễm.
Rồi sang cổ tay Cố Tiêu, cũng một chiếc đồng hồ mới toanh cùng kiểu.
Đại Cữu vui, “Tiểu Cố, con và Nhiễm Nhiễm bàn bạc kỹ ? Khi nào thì cưới?”
Cố Tiêu ngượng ngùng gãi đầu, “Ngày cụ thể thì định, nhưng khi nào định xong nhất định sẽ gọi điện báo , lúc đó mời cùng đến dự.”
Niềm vui sướng của A Công, A Bà thoáng qua một chút thất vọng, “Chỉ sợ hai chúng , thể thấy ngày hai đứa kết hôn.”
Tô Thanh Nhiễm dỗ dành: “Vậy đến lúc đó chúng cháu sẽ đến đây, đặc biệt một mâm ở Hưng Thành, lúc đó bảo bố và chị cả mang Nam Tinh cùng đến thăm hai .”
A Công và A Bà chút tin , “Thật giả? Con nha đầu đừng miệng dỗ hai ông bà già vui, hai chúng sẽ nhớ mong đấy.”
Cố Tiêu phụ họa, “A Công A Bà, là thật ạ, đại đội chúng cháu hiện giờ nhận đơn hàng của Thượng Hải, cơ hội hai đứa cháu đến Thượng Hải cũng nhiều.
Hai đứa cháu bảo đảm với hai , chỉ cần đến Thượng Hải, nhất định sẽ về Hưng Thành thăm hai .”
Nhắc đến chuyện ăn ở Thượng Hải, đều tò mò.
Trước đó chỉ hai đề cập qua loa, là mang đồ vật qua đó thương lượng.
Không ngờ chỉ một chuyến, thật sự chốt đơn hàng ?
Tô Thanh Nhiễm khoe khoang lấy hợp đồng khỏi túi cho xem qua, “Hiện tại mới chỉ là bắt đầu, nhận một đơn hàng hơn một vạn đồng, còn sẽ càng ngày càng nhiều, cứ yên tâm , chẳng bao lâu nữa chúng cháu qua đây.”
Biết hai chốt đơn hàng lớn như , đều bất ngờ.
A Công, A Bà cũng giục hai mau chóng trở về.
“Ngàn vạn đừng chậm trễ việc chính, hai đứa mau về việc thôi, thể hai chúng khỏe .”
Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu , đến một tuần , cũng là lúc cần trở về.
“Vậy chúng cháu ở hai ngày cuối cùng nữa, ở bên A Công A Bà cho , ngày sáng sớm sẽ xe lửa về.”
“Được, sáng mai mua vé.”
“Anh tranh thủ hai ngày cùng Hướng Nam học lái xe ? Vé xe em thể xếp hàng mua.”
Cố Tiêu sững sờ một chút, bỗng nhiên ngượng ngùng .
“Không cần, học gần hết .”