Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 174: Anh ấy thật sự không phải ăn bám

Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:14:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thanh Nhiễm tức .

Rất sớm , cô chứng kiến cả nhà ba Hai , nào cũng tinh ranh như .

Lúc tường an việc gì, họ liền mặt dày ở nhà cũ, an tâm hưởng thụ sự giúp đỡ của già, tiện thể giải quyết vấn đề chỗ ở cho cả nhà ba .

Hiện tại chuyện, phủi m.ô.n.g chạy đến nhà đẻ của mợ Hai trốn .

Điển hình của sự ích kỷ, chuyện thì chen lấn đầu, chuyện thì lộ mặt.

Bất quá họ ở cũng , đỡ thấy phiền phức, còn chọc già sinh khí.

Ba khỏi bệnh viện, một lát liền ngang qua một cửa hàng thực phẩm phụ phẩm.

Lâm Hướng Nam đề nghị mua chút thịt và rau.

“Bệnh viện cấp giấy chứng minh, mua chút xương cốt về hầm cho ba. Nhiễm Nhiễm, Tiểu Cố, hai thích ăn gì? Anh mua chút rau về.”

Cố Tiêu thuận miệng đồng ý: “ cùng xem thử!”

Tô Thanh Nhiễm vẫy tay với hai : “Vậy hai , chờ ở đây.”

Cố Tiêu chỉ nghĩ là cô mệt, nên nghĩ nhiều.

Chỉ là hai bước đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Trên tiền!

Mấy hào tiền hôm qua giữ đều mua bữa sáng tiêu hết.

Nghĩ , vội vàng xoay hỏi cô xin tiền.

“Thanh Nhiễm, cái , cho ít tiền , lát nữa chúng cũng mua chút đồ vật mang qua.”

Dứt lời, bỗng nhiên ý thức một chuyện: “Bây giờ cô tiện lấy ?”

Anh đến bây giờ vẫn nghĩ thông, cô giấu tiền ở ? Mà cũng tiện hỏi.

Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc một cái, tiện tay từ túi quần móc một chồng tiền mặt.

“Có gì mà tiện? Cho .”

Cố Tiêu: ...

Quay đầu , Lâm Hướng Nam đang với vẻ mặt phức tạp.

Khóe miệng Cố Tiêu giật giật: “Cái , tiền của hai đứa đều để ở chỗ cô .”

Anh thật sự ăn bám.

Lâm Hướng Nam gật đầu tỏ vẻ hiểu: “ hiểu, nhà hiện tại chỉ ba , Cả nhận lương, tiền đều do giữ, tiêu tiền cũng đưa tay xin bà .”

Cố Tiêu: Cái còn là ăn bám ?

Anh giải thích, nhưng nên giải thích như thế nào. Cảm giác sẽ càng tô càng đen (ý là càng giải thích càng rối rắm)!

Thôi bỏ .

Hai , Tô Thanh Nhiễm liền lập tức đầu về phía con hẻm ngang qua.

Một lát , khi trở , trong tay cô thêm một cái giỏ tre.

Trong giỏ đựng mấy chục quả trứng gà, còn hai con gà. Đựng đầy ắp, dùng vải rách che bên ngoài.

Vừa mới đến chỗ cũ, Cố Tiêu và Lâm Hướng Nam cũng lúc từ cửa hàng thực phẩm phụ phẩm .

Lâm Hướng Nam mặt đầy xin : “Chỉ mua một khúc xương lớn thôi, thịt khác còn, hôm nay chỉ thể tạm bợ thôi! Chờ ngày mai, ngày mai sẽ dậy sớm đến xếp hàng mua thịt.”

Cố Tiêu vẫy tay: “Không , thật đồ ăn phương nam ở đây phong phú hơn chỗ chúng nhiều, ăn nhiều rau dưa một chút cũng , đúng ? Thanh Nhiễm.”

Tô Thanh Nhiễm “A” một tiếng, tiện tay đưa cái giỏ cho Lâm Hướng Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-174-anh-ay-that-su-khong-phai-an-bam.html.]

Vân Vũ

“Cái , Hướng Nam, thịt mua .”

Lâm Hướng Nam kinh ngạc vén tấm vải giỏ lên một cái, sợ tới mức vội vàng che .

“Cô mua từ ?”

Tô Thanh Nhiễm chỉ về phía : “Chính là con hẻm , thấy một thím thần thần bí bí vác một cái giỏ qua, nghĩ bệnh viện cơ hội như nhiều, liền qua hỏi một câu, mua hết luôn.”

Lâm Hướng Nam hít một khí lạnh: “Cô gan cũng lớn thật, xuống tàu hỏa liền dám — Mau, chúng về nhà .”

Nói xong, liền bước đầy kích động dẫn đường phía , sợ phía truy đuổi .

Đi xa, Lâm Hướng Nam lúc mới dần dần dừng bước chân.

"Nhiễm Nhiễm, em tiêu bao nhiêu tiền? Lát nữa sẽ xin đưa cho em."

Tô Thanh Nhiễm khẽ xuy một tiếng: "Không cần , hai tụi em vội quá, cũng mang gì nhiều, tiền cứ xem như là em đến thăm ông bà và bác cả."

Thấy cô kiên quyết từ chối, Lâm Hướng Nam liền gật đầu: "Vậy . Sau hai đứa cũng đừng tiêu tiền lãng phí nữa nhé."

"Em ."

Ông bà ở tại con ngõ cũ. Ngôi nhà xây dựng ven sông, ngay bên bờ sông là khu phố cổ.

Muốn đến nhà ông bà, hết qua một cây cầu đá hình vòng cung, xuyên qua khu phố cổ là tới. Con ngõ tuy chật hẹp, nhưng bước bên trong, là một gian khác biệt.

Nơi chung nhỏ hơn so với sân nhà ở Ninh Thành một chút, nhưng cái cần thì vẫn đủ. Vừa sân, Tô Thanh Nhiễm liền thấy Lâm Tiểu Mai đang xổm giặt quần áo trong sân.

Cô ngẩng đầu lên khi thấy động tĩnh, ngạc nhiên chạy tới ngay lập tức. "Chị họ? Thật là chị ? Sao chị đến đây?"

Tô Thanh Nhiễm ôm cô một cái: "Ông bà ?"

"Ông bà đang trong phòng ạ, chị mau xem , bữa sáng ông bà cũng ăn mấy miếng." Vừa dứt lời, đôi mắt Lâm Tiểu Mai đỏ hoe.

Tô Thanh Nhiễm vỗ vỗ cô , thẳng trong phòng, gọi to: "Ông ơi! Bà ơi!"

Vừa bước căn phòng quen thuộc, những ký ức thời thơ ấu của Tô Thanh Nhiễm ùa về sôi nổi. Nhìn hai vị lão nhân đang nửa giường, hốc mắt cô càng kìm mà cay xè.

Cô cố nén nước mắt, tới: "Ông ơi, bà ơi, Nhiễm Nhiễm đến thăm ông bà đây!"

Hai vị lão nhân kinh ngạc bật dậy khỏi giường, giây phút tiếp theo trào nước mắt già.

"Nhiễm Nhiễm? Sao cháu đến đây?"

"Thật là Nhiễm Nhiễm ư?"

Tô Thanh Nhiễm ôm chặt lấy bà: "Bà ơi, là cháu đây, cháu đến thăm ông bà."

Bà nức nở lên: "Ngọc Trân... Mẹ cháu... cô xảy chuyện gì ?"

Tô Thanh Nhiễm : "Không ạ, cháu vẫn khỏe mạnh, cả. Ông bà , cô bây giờ bận rộn đặc biệt, ngày nào cũng nghiên cứu giống đậu nành kìa! Đáng lẽ cô cũng cùng cháu đến thăm ông bà, nhưng thật sự thể ."

Bà nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu lên: "Nghiên cứu đậu nành? Mẹ cháu điều động về nông ? Cô vốn từ nhỏ nuông chiều, yếu ớt, thể chịu nổi cái khổ đó."

Tô Thanh Nhiễm vội vàng giải thích: "Không ruộng ạ, là nghiên cứu khoa học. Cô bây giờ là viện nghiên cứu đặc phái của sở Nông Khoa chỗ chúng cháu, chuyên môn phụ trách lai tạo giống đậu nành."

Bà vẫn chút thể tin : "Cháu lừa bà đấy chứ? Có cháu cùng bác cả và thông đồng để lừa bà ? Nếu cháu , vì lâu như vẫn liên lạc..."

Tô Thanh Nhiễm bà chắc chắn đoán điều gì, nếu thừa nhận một chút, bà sẽ tin. Cô cố nén tính nóng nảy mà dỗ dành: "Bà ơi, đây công việc của cô quả thật gặp chút rắc rối nhỏ, nhưng điều tra xong từ lâu . Bây giờ cô chuyển sang một công việc nhiệm vụ quan trọng hơn, vì quá bận nên mới liên lạc . Mẹ cháu còn tự tay may quần áo nhờ cháu mang đến đây. Ông bà tin thì xem ."

Nói , Tô Thanh Nhiễm liền từ trong túi lấy quần áo, giày và mũ cô may. "Những thứ đều là cháu tự tay đấy."

Bà kích động cầm lấy lật qua lật trong tay, cuối cùng cũng tin: " cháu , đường kim mũi chỉ bà nhận . Cô thích kiểu ."

Tô Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, lấy lá thư đưa cho ông. Ông ngoại thì chữ, cũng lập tức nhận nét chữ của con gái .

 

 

 

Loading...