Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 173: Thăm bệnh viện
Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:14:04
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thanh Nhiễm vội vàng mặc giày mở cửa, chỉ thấy Cố Tiêu mang hai cái quầng thâm mắt, trong tay còn xách bữa sáng.
“Sao ngủ thêm chút?”
Cố Tiêu khổ sở: “Ngủ , giường chung lớn đ.á.n.h ngáy nghiến răng, mùi hôi tận trời, thật sự ngủ . Thật vất vả chịu đựng đến trời sắp sáng, chạy nhanh lên tắm rửa một cái, tắm xong vặn đuổi kịp bữa sáng lò, liền mua một ít về , bằng sợ lát nữa mua .”
Cố Tiêu , tùy tay dọn dẹp cái bàn trong phòng, đặt bữa sáng lên.
Quay đầu hỏi: “Cô ăn một chút ? Hay là tiếp tục ngủ?”
Tô Thanh Nhiễm ngáp một cái, trở giường: “Bây giờ đói, chỉ ngủ.”
Cố Tiêu thu hồi ánh mắt: “Vậy cô ngủ , lát nữa tỉnh ăn, trong phòng chợp mắt một lát.”
Nhà khách chỉ buổi tối cho qua phòng , bây giờ là ban ngày, chắc là quản ...
Tô Thanh Nhiễm đưa tay vỗ vỗ bên giường : “Lại đây ngủ.”
Nói xong, dường như ý thức , bổ sung thêm một câu: “Thời gian còn sớm, đây một lát chợp mắt , bằng lát nữa tinh thần.”
Cố Tiêu khẽ ‘sách’ một tiếng: “Đồng chí Tô, cô đang dụ dỗ phạm sai lầm ? Trước khi cửa, cô bảo đảm với bố như thế nào?”
Tô Thanh Nhiễm trừng mắt một cái: “Lòng coi thành lòng lang thú, chỉ sợ quầng thâm mắt của quá lớn, lát nữa ngoài dọa đến của .”
Cố Tiêu do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn qua.
“ chỉ sợ lỡ như—”
Lời còn dứt, Tô Thanh Nhiễm trực tiếp kéo tay xuống: “Đừng nghĩ những chuyện đó, tranh thủ thời gian ngủ bù một giấc .”
Nói xong, cô liền lập tức chìm giấc mộng.
Cố Tiêu sửng sốt một chút, cũng nhắm mắt .
Lại một nữa tỉnh , bên ngoài ánh nắng rạng rỡ.
Tô Thanh Nhiễm đầu, thấy Cố Tiêu vẫn còn đang ngủ.
Liền nhẹ nhàng chân tay dậy, bưng chậu rửa mặt ngoài rửa mặt đ.á.n.h răng.
Rửa xong trở , Cố Tiêu dậy khỏi giường, tinh thần cũng hơn ít.
“Tỉnh ? Mau ăn sáng , lát nữa ăn xong còn bệnh viện.”
Hai ăn xong bữa sáng, trả phòng tiện thể hỏi thăm vị trí bệnh viện, thẳng đến đó.
Vừa đến lầu khu nội trú, trùng hợp gặp mợ cả đang đưa cơm.
Lâu ngày gặp, Tô Thanh Nhiễm nhất thời còn dám nhận, liền thử kêu một tiếng: “Mợ cả.”
Vân Vũ
Đối phương đầu , cũng sửng sốt một chút. Nhận là cô, vội kích động nắm lấy tay cô.
“Nhiễm Nhiễm? Sao con đến đây?”
Tô Thanh Nhiễm bàn tay dày rộng của mợ cả nắm lấy, cảm giác chút chân thật. Mợ cả... trông già dặn hơn nhiều so với vẻ trong ký ức của cô. Hai bên tóc mai cũng lấm tấm tóc bạc.
Tô Thanh Nhiễm mà hốc mắt nóng lên: “Mợ, con đến thăm đại cữu, ông hiện giờ thế nào ạ?”
Mợ cả lau nước mắt, cố tỏ nhẹ nhàng: “Ôi chao, cứ thôi, dù thì phẫu thuật xong, hiện tại đang từ từ hồi phục. Con đến lúc, giúp mợ cả khuyên ông một chút, hai ngày nay ông cứ chịu ăn cơm. Luôn miệng sống nữa, liên lụy , một phế nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-173-tham-benh-vien.html.]
Tô Thanh Nhiễm khẽ thở dài. Đại cữu mạnh mẽ cả đời, hiện tại thương nặng như , nhất thời khẳng định chấp nhận .
Hai theo mợ cả phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc chỉ Hai Lâm Hướng Nam đang trông, hai cha con đều im lặng chuyện. Cho đến khi thấy động tĩnh ở cửa, lúc mới đầu sang.
Trước khi cửa, Tô Thanh Nhiễm điều chỉnh cảm xúc, bằng thái độ nhẹ nhàng như .
“Đại cữu! Anh Hướng Nam! Còn nhận con ?”
Lâm Nghiêm Tùng ngơ ngác chằm chằm Tô Thanh Nhiễm một lúc, lúc mới kích động giãy giụa dậy.
“Nhiễm Nhiễm? Sao con đến đây? Có Tiểu Mai cho con ?”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Đại cữu, con dẫn đối tượng của con cùng đến thăm ông, tiện thể mắt.”
Dứt lời, Cố Tiêu liền chính thức chào hỏi : “Đại cữu khỏe, mợ cả khỏe, Hướng Nam khỏe, cháu tên là Cố Tiêu.”
Cháu gái đột nhiên đến, đại cữu vô cùng kích động. Lại còn dẫn theo con rể mao chân (chân còn non, ý chỉ chính thức cưới hỏi), càng thêm vui mừng.
“Tốt , Hướng Nam, mau, dọn ghế, pha .”
Tô Thanh Nhiễm thấy đại cữu vui vẻ, liền ngăn cản, chỉ xuống cùng ông trò chuyện chuyện nhà. Giới thiệu xong Cố Tiêu, đại cữu liền nóng lòng truy hỏi tình hình trong nhà.
Tô Thanh Nhiễm kể sự thật: “Lúc sự việc mới xảy , đều suy sụp, may mắn, thời điểm khó khăn nhất chịu đựng qua. Hiện tại con, con và Nam Tinh ở cùng một chỗ, ba họ tuy tạm thời còn ở lâm trường, nhưng cuộc sống dễ thở hơn một chút so với . Chúng con ở gần đây, thường xuyên thể qua thăm hỏi đưa chút đồ đạc, chỉ cần chuyện gì là , thứ sẽ hơn.”
Lâm Nghiêm Tùng cảm khái: “Con sai, lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu (còn núi xanh thì lo củi đốt), đầu con chuyển lời với ba con, tin tưởng ông , nhất định thể vượt qua cửa ải .”
Tô Thanh Nhiễm đồng ý, lát chuyển chuyện sang ông:
“Đại cữu, ông thể chỉ cổ vũ ba con, cũng tự nỗ lực chứ ạ. Trước ở nhà, con vẫn luôn nhắc với con chuyện hồi nhỏ của các cô chú, đại cữu là kiên cường nhất trong nhà, giờ con thoát khỏi khổ sở , ông cũng thể để cô chế giễu . Con phẫu thuật thành công, chỉ cần chúng ăn uống đầy đủ, dưỡng bệnh thật , thêm tập luyện phục hồi, khẳng định thể hồi phục như .”
Lâm Nghiêm Tùng sửng sốt một chút, lấy tinh thần liền mắt đẫm lệ gật đầu: “Con đúng, con gặp chuyện lớn như còn chịu đựng qua , vết thương nhỏ của , khẳng định cũng thể cố chịu đựng. Các con hôm nay thể đến đây, còn mang theo tin lớn như , thật sự vui, chỉ tiếc thể dậy tiếp đón các con.”
Mợ cả thấy ông tâm trạng , vội vàng lấy hộp cơm : “Nhiễm Nhiễm đúng, cơm nhất định ăn ngon, chờ dưỡng thương xong tiếp đón cũng như .”
Ăn uống xong, hai cùng đại cữu và mợ cả trò chuyện một lúc. Lúc đại cữu mới giục Lâm Hướng Nam dẫn hai về nhà.
“Buổi tối Tiểu Cố cứ ở phòng Hướng Nam, Nhiễm Nhiễm ngủ cùng Tiểu Mai, hai ngày nữa, cũng xuất viện về nhà . Được , các con đường cũng mệt mỏi, mau về nhà nghỉ ngơi , tìm cơ hội thăm ông bà ngoại, lát nữa bảo Hướng Nam cùng Tiểu Mai đưa các con chơi.”
Tô Thanh Nhiễm dậy: “Vâng, con dẫn Cố Tiêu thăm ông bà ngoại . Đại cữu, ông cứ nghỉ ngơi cho , chờ buổi trưa con cơm xong sẽ mang qua cho ông, nếm thử tay nghề của con.”
Lâm Nghiêm Tùng ha hả đồng ý: “Được.”
Ra khỏi cửa, Tô Thanh Nhiễm liền hỏi về Tiểu Khóc Bao: “Anh Hướng Nam, Tiểu Mai ? Có ở chỗ ông bà ngoại ?”
Lâm Hướng Nam bất đắc dĩ gật đầu: “Ông bà ngoại ngã bệnh, ban ngày , chỉ thể tranh thủ về nấu cơm đưa cơm, và Tiểu Mai liền phiên chạy hai nơi, buổi tối ở bệnh viện gác đêm, em buổi tối ở chỗ ông bà ngoại chăm sóc, ban ngày hai đứa đổi .”
Tô Thanh Nhiễm vẻ mặt khó hiểu: “Vậy Hai ? Cả nhà ba họ ban đầu ở nhà ông bà ngoại ?”
“Sau khi ông bà ngoại bệnh, họ liền dọn đến nhà đẻ của mợ Hai ở , là bên nhà đẻ cô việc. Mẹ sợ ba chịu kích thích, cho nên vẫn luôn dám cho ông chuyện ông bà ngoại sinh bệnh và chuyện Hai ở nhà.”