Nồi Thanh Minh Quả đầu tiên hấp xong, mở nắp nồi , mùi thơm thanh mát của ngải cứu xộc thẳng mũi.
Tô Thanh Nhiễm chấm ngón tay nước lạnh, nhanh chóng gắp hết Thanh Minh Quả trong nồi , lập tức cho nồi thứ hai hấp.
“Mẹ, nếm thử xem mùi vị đúng ?”
Lâm Ngọc Trân tâm trạng phức tạp c.ắ.n một miếng, kích động : “Ừm, đúng là hương vị nhà bà ngoại con !”
Tô Thanh Nhiễm cũng nếm một miếng, trêu chọc: “Sao con cảm thấy con gói còn ngon hơn cả bà ngoại nữa chứ?”
Lâm Ngọc Trân cô một cái: “Thôi , nhà chú Cố tặng nhiều đồ như , lát nữa con tranh thủ lúc còn nóng mang một ít Thanh Minh Quả sang, mời họ nếm thử.”
Tô Thanh Nhiễm ăn hết cái Thanh Minh Quả tay chỉ trong hai ba miếng, xoa xoa tay, lúc mới đáp lời: “Vâng, con ngay đây, tiện thể tìm thằng nhóc quỷ Nam Tinh về ăn cơm luôn.”
Cô đeo rổ cửa, từ xa thấy bóng dáng con khỉ quậy.
“Tô Nam Tinh, về nhà! Về nhóm lửa cho bà !”
Tô Nam Tinh tiếng gọi, lập tức chạy về.
“Cô, tối nay nhà ăn rau dại ? Chiều nay con giúp bà nhổ nhiều rau dại đó.”
Tô Thanh Nhiễm ghét bỏ đ.á.n.h giá bộ dạng quần áo của bé: “Lại leo cây nữa hả? Mau về tắm rửa , cơm xong , thịt đấy!
Cô sang nhà bà Cố một lát, sẽ về ngay.”
Tô Nam Tinh thịt, lập tức “Ngao” một tiếng, sải bước chạy về nhà.
Đội trưởng, thím Cố, và cả Cố Tiêu đều là đầu tiên ăn Thanh Minh Quả.
Nghe bằng ngải cứu, họ còn nghi ngờ, nhưng c.ắ.n một miếng, thế mà hề chút vị đắng nào.
“Tao thấy nó ngon kém gì bánh bao bột mì trắng !”
“Bố, bố thế quá đấy! Vẫn là bánh bao bột mì trắng ngon hơn một chút, nhưng cái cũng ngon lắm.”
Thím Cố lườm đội trưởng một cái, lệch .
Sau đó hỏi Tô Thanh Nhiễm như thế nào.
“Trên núi nhiều ngải cứu như , mai tao cũng kiếm ít về , giờ thể món , phí phạm hết cả.
À mà, món giống đồ ăn bản địa Ninh Thành nhỉ?”
Tô Thanh Nhiễm “Ừm” một tiếng: “Là món quê bà ngoại con bên , họ ở tỉnh Chiết, bên đó thói quen ăn món dịp Thanh Minh.”
Thím Cố “À” một tiếng: “Thảo nào, tao bảo thấy bao giờ. , ông bà ngoại con vẫn khỏe chứ?”
Tô Thanh Nhiễm lắc đầu khổ một lát: “Trước đây con dám liên lạc với họ, cũng tình hình gần đây , hai hôm nữa con gọi điện thoại hỏi thăm xem.”
Trời tối sầm, Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu liền vác đồ chuẩn xong lên đường núi.
Đến lâm trường, chị dâu đang lén lút nấu đồ ăn cửa.
Tô Thanh Nhiễm vội vàng hỏi nhỏ: “Chị dâu, vẫn ăn cơm tối ?”
Chị dâu mừng rỡ đưa hai nhà: “Lúc nãy cơm tối bảo no, chị định nấu nước nấu ít mì sợi.
Bố, Chấn Hoa, Nhiễm Nhiễm và Tiểu Cố đến .”
Vừa cửa, Tô Thanh Nhiễm liền bày hết giỏ đồ ăn .
“Đừng nấu nữa, tụi con mang đồ ăn sẵn .”
“Đây là Thanh Minh Quả con và gói, còn trứng vịt muối ướp xong, đây là viên đậu phụ rau dại thím Cố chiên cho, thịt và gạo...”
Lấy đồ ăn xong, cô tiếp tục lôi quần áo và giày .
Ba hoa cả mắt, cảm giác quen thuộc trở về !
“Lần Tiểu Cố , con đang bận chăm sóc cành ghép cây ăn quả, đội sản xuất đang bận rộn cày cấy vụ xuân, các con lấy thời gian mà quần áo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-167-day-con-la-lam-ngoc-tran-cua-truoc-kia-sao.html.]
Tô Thanh Nhiễm : “Gần đây quả thật bận, nhưng mấy hôm nhà mua cái máy may, quần áo tiện hơn nhiều.
, vườn cây ăn quả ghép cành, giờ sống hết .
Mẹ giờ còn bận vườn cây nữa, bắt đầu bận trồng đậu nành .”
“Trồng đậu nành?” Ba đồng thanh kinh ngạc.
Vì gần đây xảy quá nhiều chuyện, Tô Thanh Nhiễm đành kể từ đầu, từng chuyện một cho ba .
Ba Lâm Ngọc Trân sở nông nghiệp giữ thực nghiệm lai tạo đậu nành, từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho cô.
Ban đầu, họ đều cho rằng chỉ cần cô thể bình an ở đội sản xuất là .
Không ngờ rằng cô thực sự thể công việc nghiên cứu mà cô yêu thích, tuy rằng phương hướng nghiên cứu giống đây, nhưng là điều vô cùng khó khăn.
Tiếp đó, Tô Thanh Nhiễm kể về chuyện đội sản xuất cho họ một căn nhà mới, và chuyện công khai mối quan hệ con.
Tô Cảnh Sơn mừng, nhưng ngược hỏi thăm về sức khỏe của Lâm Ngọc Trân.
“Mẹ con bà hễ đến đêm là dễ ho, lưng cũng , con dặn dò bà lúc xuống đồng cẩn thận một chút.”
Tô Thanh Nhiễm “Ừm” một tiếng: “Yên tâm ạ, lẽ là vì chuyển đến chỗ ấm áp hơn, gần đây ban đêm ho một nào, tối cũng dậy nữa, mỗi bữa thể ăn hai cái bánh bao.
Cả nhà đều ngăn cản cho tự xuống đồng, nhưng bà chịu yên, thường xuyên dắt Nam Tinh chân núi đào rau dại, việc nhà cũng giành ít, con thấy bà hiện tại sắc mặt lắm, nên cứ để bà thôi.”
Ba đều cảm thấy khó tin, đây còn là vợ / ở lâm trường ?
nghĩ , theo Thanh Nhiễm sống, ăn ngon, ở cũng .
Điều quan trọng nhất là, tinh thần và diện mạo của con sẽ đổi nhiều theo sự đổi của cảnh.
Nói trắng , nhiều bệnh vặt đều là bệnh về mặt cảm xúc.
Tâm trạng , bệnh tật tự nhiên sẽ còn.
Trước khi , Tô Thanh Nhiễm lúc mới kể về chuyện Tiêu Đống Quốc sắp kết hôn.
“Bố, yên tâm , chắc sẽ tự rước lấy phiền toái nữa !”
Nhắc đến Tiêu Đống Quốc, Tô Cảnh Sơn vẫn còn tức giận đến nghiến răng.
“Hắn kết hôn cũng , đỡ ngày nào cũng dây dưa cô mãi dứt!”
Tô Thanh Nhiễm “Ừ” một tiếng: “ , bố, con định hai hôm nữa gửi đồ cho nhà bà ngoại, nên tiện thể gửi cho nhà nội luôn ?”
Cô từ nhỏ thích đến nhà ông bà nội, quan hệ với bên nội cũng thiết.
nếu gửi, gửi thêm một phần nữa cũng .
Tô Cảnh Sơn khổ một lát, bất lực thở dài.
“Thôi bỏ , tình hình của họ giống với ông bà ngoại con.
Lúc nhà xảy chuyện, họ là đầu tiên đến phủi sạch quan hệ, cứ coi như trong nhà cánh thích nữa.
Ông bà ngoại con sức khỏe , là thương con nhất, nên con vẫn luôn giấu dám cho họ . Con gửi chút đồ qua đó cũng , để họ an tâm.
Nếu con thư, hãy chuyển lời thăm hỏi của bố đến Hai con, bảo cần bận tâm đến chúng , chỉ cần chăm sóc cho hai vị già cả là .”
Nhắc đến Hai, trong đầu Tô Thanh Nhiễm chợt lóe lên một chuyện gì đó.
Vân Vũ
cô thể nhớ là chuyện gì.