Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 164: Thẩm Vân Phương mang thai
Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:13:55
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu đoán gọi tới là liên quan đến quần áo mới, nhưng nghĩ tới thế mà nhanh như , rõ ràng mới qua một buổi chiều. Vội vàng rửa sạch mặt mũi tay chân, lúc mới theo nhà để xem. “Mấy cái đều là cho ?”
Cố Tiêu một vòng, đáy mắt là sự kinh diễm và vui mừng thể kiềm chế. Tô Thanh Nhiễm ngoài, “Anh trong phòng thử xem, xem , nếu chỗ nào thì thể sửa .”
Không quá một hồi, Cố Tiêu rạng rỡ hẳn lên liền đẩy cửa . Tô Thanh Nhiễm xem ngây một giây, thật sự nghĩ tới quần áo mặc soái khí như . Đây là khung trời sinh mà.
Cố Tiêu cô một cái, “Thế nào? mặc còn ? tự thấy vặn.” Tô Nam Tinh tâm lý nhất, lập tức giơ ngón tay cái lên, “Chú Tiêu siêu trai!”
Lâm Ngọc Trân cũng gật đầu tán thưởng, “Không tồi, Tiểu Cố mặc , Nhiễm Nhiễm cũng . , Tiểu Cố buổi tối cứ ở đây ăn .”
Cố Tiêu giữa trưa ăn một bữa ở đây, cũng ngượng ngùng tiếp tục ở ăn ké. “Dì, cần , cháu về nhà ăn.”
Thấy kiên trì chịu ở ăn cơm, Lâm Ngọc Trân cũng giữ nữa. Chỉ là cảm thấy chút buồn bực, Đội trưởng Cố mắng ? Đứa nhỏ thích ăn cơm ở đây ?
Tô Thanh Nhiễm nhưng thật khách khí, “Được, nhà đổi quần áo , sớm một chút trở về nhóm lửa cho thím.”
Cố Tiêu tách tách môi, “Không cần phiền toái, mặc về đổi, cô buổi tối nghỉ ngơi cho , ngày mai chúng tiếp tục núi.” Cố Tiêu lật ngược quần áo cũ , chồng chất nhét trong bao, mặc một quần áo mới cửa.
Giờ , đều tan tầm trở về, đều đang thu xếp chuẩn cơm chiều. Mấy thanh niên tri thức nam gánh nước bổ củi. Nhìn thấy quần áo , đều tò mò mà vây quanh đây. “Đồng chí Cố, cái áo khoác quân phục mua ở thế?” Lần thành, họ cố ý hỏi, hàng. Quần áo khó như , mối nào ?
Cố Tiêu hiếm khi dừng giải thích một câu, “Không mua, là thanh niên tri thức Tô cho .”
Mấy hai mặt , ngay đó bắt đầu thương lượng. “Hèn chi thanh niên tri thức Tô mua máy may, thì tay nghề cô như .” “Bằng chúng cũng mua nguyên liệu , nhờ thanh niên tri thức Tô giúp chúng một cái ?” “Được, nếu cô thu tiền, chúng liền lấy đồ vật đổi.”
Cố Tiêu mặt ý biến mất, “Mấy nghĩ quá nhỉ! Thanh niên tri thức Tô bận rộn thế nào các ? Có thời gian rảnh rỗi đó mà quần áo cho các ? Nếu là chậm trễ sản xuất của đại đội, lương tâm các c.ắ.n rứt ?” Nói xong, liền vẻ mặt khó chịu mà .
Về đến nhà, hai vợ chồng già thoáng qua trẻ tuổi bước sân, nhất thời cũng phản ứng . Dì Cố đến mặt thoáng qua, oán trách : “ còn tưởng rằng là quan quân trẻ tuổi nào tìm đến đây!”
Đội trưởng Cố đ.á.n.h giá một vòng tặc lưỡi : “Thằng nhóc nhà khi nào mua quần áo mới?!” Cố Tiêu thẳng, tùy ý giơ hai tay lên, vỗ vỗ vạt áo. Làm quần áo rung lên lả tả. “Con dâu của hai đấy, thế nào? Đẹp ?”
Hai vợ chồng già là Tiểu Tô , cẩn thận đ.á.n.h giá một vòng, tấm tắc khen ngợi. “Đẹp, so trang phục thành phố mua còn xinh !” “ thật nghĩ tới, Tiểu Tô thể tay nghề như !” “Nguyên bộ quần áo giá trị ít tiền , thằng nhóc nhà cũng hổ mở miệng đòi, buổi trưa mới dặn dò xong.”
Cố Tiêu nhưng thật cảm thấy cái gì ngượng ngùng, một nhà vốn dĩ chính là với , với . “Quần cùng áo sơ mi nguyên liệu là đây hai đứa ở trong thành mua, cái áo khoác nguyên liệu là khác đưa cho nhạc mẫu, cô cố ý để cho . Con dâu của hai , lát nữa hai cái gì may vá, cần quần áo đều mang qua đó.”
Dì Cố ha hả gật đầu, “Được, lát nữa bảo cha nghĩ cách kiếm ít phiếu vải về, đến lúc đó cũng xả vải cho Tiểu Tô một quần áo mới.” ......
Kế tiếp, Cố Tiêu mang theo Tô Thanh Nhiễm liên tiếp núi hai . Tuy rằng mỗi trở về đều tay , nhưng mà loại đậu nành hoang dã quan trọng nhất như cũ thu hoạch gì. Hôm nay chạng vạng, hai cùng xuống núi trở về đường, Tô Thanh Nhiễm bỗng nhiên phát hiện vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-164-tham-van-phuong-mang-thai.html.]
Phỏng chừng đó Cố Tiêu dọa đến nhẹ, cho nên hai ngày lộ tuyến họ so với đây cẩn thận hơn nhiều. Xác suất phát hiện đậu nành hoang dã cũng nhỏ hơn một ít. “ cảm thấy chúng từ ngày mai bắt đầu vẫn là sâu trong núi, bằng muộn thì kịp gieo giống. Nếu là tìm thấy, chỉ thể nhờ Giáo sư Chu ở nơi khác nghĩ biện pháp tìm một chút.”
Cố Tiêu do dự một hồi, cuối cùng gật gật đầu. “Được, ngày mai chúng đổi lộ tuyến thử xem.”
Hai thương lượng lộ tuyến ngày mai, bất tri bất giác gần tới cổng thôn. Ngẩng đầu thấy, một cái ảnh quen thuộc xa lạ đang ở ngoài cổng thôn lén lút mà xung quanh.
Cố Tiêu nhận đó là ai , hai lời buông sọt giao cho Tô Thanh Nhiễm, “Cô cầm.” Nói xong, liền mấy bước chân nhanh vọt tới mặt đàn ông , hô một tiếng “Ê”. Nhân lúc xoay , đối diện mặt chính là một quyền. “Ngươi dám tìm đến nơi , là chán sống?”
Vân Vũ
Tiêu Đống Quốc đ.á.n.h đến một cái lảo đảo, cố gắng vững . “Ngươi bạo lực như ! Thô lỗ! Nhân lúc chuẩn liền tay!”
Cố Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Vậy ngươi hiện tại chuẩn ? 3——2——” Tiêu Đống Quốc sắc mặt trắng bệch một cái chớp mắt, “Ngươi gì?” “Bịch” một tiếng, một quyền nữa giáng xuống, đàn ông trực tiếp úp sấp mặt đất.
Cố Tiêu hoạt động nắm tay, chậm rãi xổm xuống, thấp giọng hỏi: “Ngươi là cái chỗ ? Chuyện nhét bao tải nhanh như liền quên?”
Tiêu Đống Quốc phun một ngụm máu, giãy giụa bò dậy từ mặt đất. “Món nợ với ngươi xong , nhưng mà hôm nay tới đây tìm ngươi, một chuyện quan trọng với cô .” Nói , Tiêu Đống Quốc liền hướng về phía Tô Thanh Nhiễm mở miệng. “Ta chỉ một câu, quan trọng, xong liền . Ta nếu là tìm cô gây phiền toái, liền sẽ cứ chờ ở cổng thôn.”
Tô Thanh Nhiễm âm thầm suy nghĩ, câu gì, thể tìm đến đây mà nhất định ? Là c.h.ế.t? Hay là c.h.ế.t? Hắn cùng Thẩm Vân Phương chuyện gần kề ? Còn nghĩ cái chuyện gì nữa?
Cố Tiêu một bàn tay xách lên, “Nói.” Tiêu Đống Quốc thẹn quá hóa giận mà liếc một cái, “Ngươi tránh , riêng với cô .”
Tô Thanh Nhiễm cũng sợ đột nhiên nổi điên nhắc tới ân oán đời , liền lặng lẽ thoáng qua Cố Tiêu. Cố Tiêu thở dài, hướng về phía Tiêu Đống Quốc hung hăng trừng mắt một cái. Lúc mới lui mấy bước sang bên cạnh.
Tiêu Đống Quốc tuy rằng bất mãn mấy bước lui chẳng ý nghĩa , nhưng cũng dám đòi hỏi gì thêm. “Thanh Nhiễm, phiền cô chuyển lời với Xưởng trưởng họ Mã (Ngựa) đó, về cần tìm giám thị , rốt cuộc ai thể giám thị 24 giờ, ở trong xưởng lẽ thể, nhưng là ở bên ngoài . Ta nếu là thật sự tìm cô, tổng thể tìm cơ hội, nhưng mà về sẽ tới nữa.”
Tô Thanh Nhiễm nhướng mày, thì quá ! “Nói xong chứ? Cút!”
Tiêu Đống Quốc đau khổ mím môi, “Vừa câu tính, điều với cô chính là —— Vân Phương cô mang thai, tính toán đối với cô phụ trách, chúng nhanh liền kết hôn.”