Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 161: Nuôi thỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:13:52
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Nam Tinh kích động mà vươn tay sờ sờ, sợ con thỏ nổi nóng sẽ c.ắ.n . “Cô, con thỏ chúng thể giữ nuôi ?”

Tô Thanh Nhiễm “Ừ” một tiếng, “Chú Tiêu của con hỏi , nếu thể nuôi thì chúng giữ , nếu cho nuôi, thì gửi đến chuồng gà tập thể , dù con mỗi ngày cũng thể thấy.”

Tô Nam Tinh cao hứng chạy ngoài cửa, bao lâu liền bứt một nắm cỏ non , chuẩn cho thỏ ăn. Lâm Ngọc Trân thoáng qua, dặn dò: “Cho thỏ ăn cỏ nhất định phơi khô , nếu đó dính nước lã, thỏ sẽ sinh bệnh.”

Tranh thủ lúc Tô Nam Tinh cho thỏ ăn, Tô Thanh Nhiễm đem trứng vịt đựng trong sọt khác lấy . “Mẹ, đây là trứng vịt trời chúng con nhặt ở bãi lau sậy, con nhớ rõ giỏi muối trứng vịt, ngày mai con đào ít đất sét đỏ về, đến lúc đó xong gửi cho ba và cả, chị dâu một ít.”

Vân Vũ

Lâm Ngọc Trân cũng nghĩ tới bọn họ thể nhặt nhiều trứng vịt trời như về, kinh hỉ. “Được, muối hết, đến lúc đó gửi cho nhà họ Cố một ít nữa.”

Vừa đến trứng vịt trời, Tô Nam Tinh kích động đến cả thỏ cũng rảnh lo cho ăn. Vội vàng chạy tới, miệng há to gần như thể nhét một quả trứng vịt lớn như . “Cô, các cô nhặt nhiều trứng vịt trời thế, lợi hại quá !”

Lâm Ngọc Trân thấy thằng bé nước miếng đều sắp rớt , nhịn trêu chọc: “Ta thấy cô cô con cũng thiếu cho con ăn trứng gà, thèm đến thế?”

Tô Thanh Nhiễm xong ha hả lên, “Mẹ, điều , thằng bé đây vì nhặt trứng vịt trời, suýt chút nữa ngẩn ngơ, quần cũng rách mấy cái.”

Nhắc tới quần áo, Lâm Ngọc Trân lúc mới nhớ điều gì. Vội vàng trở phòng trong, bao lâu liền cầm hai bộ quần áo đây. “Này, hai ngày rảnh rỗi việc gì, may cho hai cô mỗi một bộ quần áo mới, nguyên liệu là mua lúc trở về thành, các cô mau thử xem.”

Tô Thanh Nhiễm ngây một chút, “Mẹ, thời gian cái ?” Nhận lấy , đúng là may theo vóc dáng của cô. “Mẹ, cái hồng quá...”

Lâm Ngọc Trân oán trách cô một cái, “Tuổi của con mặc màu hồng nhạt thì mặc màu gì? Những bộ quần áo của con thật sự sắp chịu nổi nữa , một chút cũng giống thời trẻ.” Nói , Lâm Ngọc Trân liền tự tay mặc áo khoác lên con gái. “Con xem màu hồng nhạt bao, tôn da con.”

Tô Thanh Nhiễm bán tín bán nghi, cầm lấy gương bàn soi. Vừa soi cảm khái, cô bận rộn như , thế mà còn thể dành thời gian may quần áo. Nếu như Cố Tiêu mà , chừng oán trách cô trong lòng thế nào. “Ai, nếu máy may nhà chúng đây còn ở thì !”

Đang suy nghĩ, Cố Tiêu gõ cửa . “Ồ, đây là mặc quần áo mới ?”

Lâm Ngọc Trân thấy là tới, vội vàng vẫy tay với . “Tiểu Cố, cháu đến lúc, cháu xem màu quần áo ?”

Cố Tiêu cúi đầu đ.á.n.h giá một cái chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm. “Đẹp, đây là dì may ?”

Tô Thanh Nhiễm chột “Ừ” một tiếng, “Nếu đều , thì mặc.”

Lâm Ngọc Trân thấy con gái đồng ý mặc ngoài, cao hứng mà tiện tay lật một mảnh vải đây. “Chỗ còn một mảnh màu xanh lục quân đội, là lúc Lâm sắp , Giáo sư Chu cứng rắn cho, cảm thấy hợp với Tiểu Cố, để cho Tiểu Cố may quần áo ! Nếu như cháu thời gian may, thì để đây, dì từ từ may cho cháu cũng .”

Tô Thanh Nhiễm càng thêm hổ thẹn, “Mẹ, mắt , đừng mấy việc may vá nữa, để con cho!”

Lâm Ngọc Trân kinh ngạc cô một cái, “Cái việc may vá của con ?”

Tô Thanh Nhiễm chậc một tiếng, “Trước quần áo con gửi đến nông trường khá ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-161-nuoi-tho.html.]

Lâm Ngọc Trân sững sờ một chút, bừng tỉnh hiểu . Cô vẫn luôn coi con gái như lúc ở trong thành cái gì cũng , suýt chút nữa quên mất chuyện . “Vậy con cũng đừng chỉ , nhanh chóng lấy thước dây đo cho Tiểu Cố một chút, tranh thủ thời gian một bộ , chờ thêm chút nữa trời liền nóng. Ta nhóm lửa nấu cơm , lát nữa bảo Tiểu Cố ở ăn cơm chiều.”

Tô Thanh Nhiễm “Ừ” một tiếng, cầm lấy thước dây liền khoa tay múa chân lên Cố Tiêu. Cố Tiêu cố nén , cúi đầu nhẹ giọng : “Mặt cô đỏ cái gì?”

Tô Thanh Nhiễm ngẩng đầu trừng mắt một cái, “Ai mặt đỏ? Mảnh vải của may áo khoác cho , bộ áo sơ mi quần hứa cho cũng thiếu của .”

Cố Tiêu chút khách khí “Ừ” một tiếng, “Bất quá cô từ từ , chờ thêm hai ngày hẵng .”

Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc một cái, “Vì chờ?” “Cô đừng hỏi, dù hai ngày núi cũng mặc , đúng , ngày mai ngoài việc, chúng hậu thiên núi.”

Tô Thanh Nhiễm “À” một tiếng, cho rằng thành xử lý chuyện lợn rừng, liền hỏi nhiều gì mặt nhà. “ , Đội trưởng Cố ? Nuôi thỏ quy định gì ?”

Cố Tiêu gật đầu, “Mỗi hộ tối đa thể nuôi hai con thỏ, dù cứ nuôi , chờ đẻ tính, gạch đều mang đến , lát nữa .”

Ngày hôm , Nam Tinh hấp tấp khoe khoang chuyện nuôi thỏ với mấy đứa bạn nhỏ một hồi. Đến buổi trưa, đều tranh thủ nghỉ trưa chạy tới xem náo nhiệt. “Thanh niên tri thức Tô thật sự nuôi thỏ, dáng vẻ sắp đẻ .”

Đội trưởng Cố thoáng qua ổ thỏ, bỗng nhiên nhớ tới hình bóng thằng nhóc chiều hôm qua ở trong sân tháo gạch lều củi. Lúc ông còn tưởng rằng thằng nhóc là định sắp xếp một chút. Con cái lớn lời mà...

“Tiểu Tô , cô nuôi thỏ quá vất vả ? Nếu là ăn thịt thỏ thì đầu bảo Cố Tiêu núi bẫy cho cô là .” Trên núi thiếu thỏ. Tuy rằng dễ bắt , nhưng cũng từng nghĩ tới tự tay nuôi. Rốt cuộc, bắt con sống cũng khó.

Tô Thanh Nhiễm , “Đội trưởng Cố, nuôi thỏ kỳ thật đơn giản, trong thôn thiếu nhất chính là cỏ. Hơn nữa con thỏ đều là bảo, riêng thịt thể bán, da cũng đáng giá. Quan trọng nhất là, thỏ sinh sôi nảy nở nhanh, một năm đẻ năm sáu lứa thành vấn đề, mỗi lứa ít nhất thể sinh vài con.”

Mọi mắt sáng rực. Bẻ ngón tay liền bắt đầu tính toán sổ sách , nếu là nuôi một đôi thỏ, một lứa đẻ mấy con, một năm chính là mấy chục con. Thỏ con sinh khi lớn lên còn thể tiếp tục đẻ nữa... Trời ạ, một năm chỉ dựa bán thỏ là thể bao nhiêu tiền thu?!

lập tức tạt một gáo nước lạnh, “Một nhà chỉ thể nuôi hai con, đẻ nhiều như cho nuôi, thì ích lợi gì?”

Đội trưởng Cố ha ha nở nụ , “Cá nhân cho nuôi, còn đại đội của mà, cũng giống như nuôi gà , chờ thỏ bán tiền, chẳng là chia cho ?”

Mọi phản ứng , nhao nhao thương nghị tranh thủ mùa màng rảnh rỗi núi bắt thỏ sống. Cũng nhắm con thỏ cái sắp sinh , “Thanh niên tri thức Tô, đến lúc đó thể dùng trứng gà đổi với cô một con ? Bao nhiêu trứng gà cũng .”

Tô Thanh Nhiễm sảng khoái : “Được .” Dù nuôi nhiều cô cũng nuôi , chi bằng để nuôi thử cho quen, đại đội nuôi nữa thì lo chăm sóc.

Mọi đang thiện thương nghị, bỗng nhiên một chiếc xe ba bánh chạy từ cổng thôn tới. Nhìn kỹ , đạp xe phía thế mà là Cố Tiêu. Trên xe còn chất một kiện đồ lớn.

 

 

 

 

Loading...