Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 16: Phát tiền lương, lấy hết sạch
Cập nhật lúc: 2025-11-14 12:11:45
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thanh Nhiễm mới khỏi, hai bán thịt lợn lúc nãy cũng dọn dẹp xong xuôi tới.
Hướng về đàn ông áo sơ mi đen, bất mãn lẩm bẩm: “Tiêu ca, hôm nay đột nhiên dễ chuyện ? Nếu chúng đều khách sáo ăn, những đó khẳng định sẽ nghĩ chúng dễ bắt nạt, kiểu gì cũng mặc cả đòi hỏi đủ điều, thì ăn kiểu gì nữa?”
“ đó, chỗ bông chúng là bán đắt hơn chút ? Sao là giá cũ?”
Cố Tiêu khẽ ho một tiếng, “Cô nhiều, một hai mươi cân, bán xong sớm thì chúng thể về sớm thôi!”
Hai nghi hoặc chằm chằm một lát, “Anh nên là coi trọng đấy chứ?”
Bọn họ từ nhỏ cùng lớn lên, đây vẫn là đầu tiên thấy Cố Tiêu chủ động chuyện với nữ đồng chí.
Cố Tiêu trực tiếp trừng mắt hai một cái, “Bán xong thì nhanh về , đây là chỗ để chuyện phiếm ?”
Hai em ngớ , Tiêu ca thế nhưng phủ nhận?
Đó là thật sự coi trọng ?
Trời tối đen, bọn họ ngay cả mặt mũi thế nào cũng thấy rõ, đại ca là coi trọng cái gì nha?
________________________________________
Bên .
Tô Thanh Nhiễm nhanh chóng theo đường cũ khỏi chợ đen, thấy ai theo, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng đem những thứ cô mua cất gian, bước nhanh về phía đường cái.
Cô vốn định tiệm cơm quốc doanh ăn cơm chiều, tiện thể đóng gói thêm ít thức ăn cất trong gian.
Nào ngờ, cô mải mua sắm nên quên mất thời gian, tiệm cơm quốc doanh giờ đóng cửa.
Đành chịu, cô về Tiêu gia .
Vừa cửa, Tiêu Đống Quốc đang thẳng tắp giữa sân, “Tô Thanh Nhiễm, cô bây giờ là mấy giờ ?”
Nói xong, liền theo bản năng giơ tay xem đồng hồ.
Trên cổ tay trống trơn.
À, đồng hồ của còn.
“Khụ, cô chạy ? Cô gây chuyện thì cũng chừng mực chứ?”
Tô Thanh Nhiễm mệt mỏi cả ngày, đói đến lả , căn bản còn sức mà đôi co với .
Cô liền trực tiếp lơ, lướt qua đến cửa phòng , nhanh nhẹn mở khóa mở cửa, đóng sầm tra then cài cửa.
Rầm một tiếng, Tiêu Đống Quốc chắn ngoài cửa.
Thẩm Vân Phương vẫn luôn lén động tĩnh, liền vội vàng , “Đống Quốc, đừng nóng giận, gì thì từ từ ——”
Tô Thanh Nhiễm ở trong phòng rõ ràng, nhưng giờ cô thì giờ mà đôi co với hai họ, ăn cơm quan trọng.
Chỉ thấy cô nhanh chóng từ gian lấy một cái màn thầu bột mì trắng nóng hổi, mở thêm một hộp thịt kho tàu, mùi thơm liền lập tức tỏa .
Thẩm Vân Phương đang ngớt ngoài cửa nhịn nuốt nước miếng, “Dường như mùi thịt?”
Thằng bé Tiểu Quân mũi thính hơn cả ch.ó cũng chạy tới.
“Là thịt kho tàu! Mẹ ơi, con cũng ăn thịt kho tàu! Hai hôm nay trong nhà là cháo với dưa muối, con chán lắm !”
Sắc mặt Thẩm Vân Phương lập tức khó coi xuống, hai hôm nay con cô ở nhà ăn uống kham khổ.
Tô Thanh Nhiễm thế nhưng ăn thịt kho tàu?!
“Tiểu Quân đừng loạn, thịt kho tàu đó là thím con mua, cô chia cho con ăn, cũng cách nào.”
Vừa dứt lời, Tiểu Quân trực tiếp phịch xuống đất lóc om sòm, “Con mặc kệ, con liền ăn thịt kho tàu! Không cho con ăn, con sẽ dậy !”
Thẩm Vân Phương vẻ mặt khó xử, “Đống Quốc, xem ——”
Tiêu Đống Quốc thoáng qua Tiểu Quân đang lăn lộn lóc mặt đất, càng thêm phiền lòng.
“Tiểu Quân, con lóc như thế là đúng, nếu con ngoan ngoãn, vài hôm nữa bố sẽ dẫn con ăn thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-16-phat-tien-luong-lay-het-sach.html.]
Nói xong, hướng trong phòng gọi với , “Thanh Nhiễm, cô mau mở cửa , lời với cô.”
Tô Thanh Nhiễm để ý tới động tĩnh bên ngoài, từng ngụm từng ngụm ăn sạch sành sanh cái màn thầu lớn cùng hộp thịt kho tàu.
Lại uống thêm một ly nước suối linh xuống bụng, cảm thấy thỏa mãn tả xiết từ trong ngoài.
Ăn uống no đủ, cô lúc mới dậy mở cửa, “Ai ăn thịt kho tàu?”
Tiểu Quân lập tức ngừng tiếng , nấc cụt một cái, “Con ăn thịt kho tàu!”
Tô Thanh Nhiễm đưa cái hộp cơm rỗng tới mặt bé, “Thật khéo, thịt kho tàu ăn sạch . Con ăn thì đợi cha nuôi con mua cho mà ăn !”
Tiểu Quân hộp cơm trống trơn, òa lên toáng chạy mất.
Thẩm Vân Phương định chạy theo, Tô Thanh Nhiễm một phen giữ chặt, “Đứng . Lôi tiền lương của cô đây.”
Thẩm Vân Phương giả vờ hiểu, “Tiền lương gì cơ?”
“Giả ngây giả dại! Thiếu hai mươi lăm đồng bốn hào! Nói lương là trả , còn định giở trò ?”
Hôm nay trong xưởng phát tiền lương, chuyện ai cũng .
Thẩm Vân Phương thể dối, liền đành trừ thương lượng, “ một tháng chỉ hai mươi ba đồng rưỡi, hơn nữa với Tiểu Quân cũng ăn cơm chứ.”
“ mặc kệ cô, đem tiền lương của cô đây, đủ thì mượn! Nếu cô trả, thì chuyện đổi công tác đừng hòng nhắc tới nữa!”
Thẩm Vân Phương trả, nhưng thể trả.
Sắp thấy chuyện đổi công tác thành công , vạn nhất cô đổi ý ngay lúc mấu chốt , thì coi như công toi ba năm trời.
Dù chỉ cần cô và Tiểu Quân còn ở cái nhà , bọn họ liền nghĩa vụ lo cho con cô ăn cơm, chẳng lẽ thật sự để con cô c.h.ế.t đói?
Nghĩ , Thẩm Vân Phương liền bực tức thôi, lôi bộ tiền lương nhận .
Tiêu Đống Quốc một mặt mày đen sạm, bù đủ còn thiếu.
Tô Thanh Nhiễm tiếp tục đưa tay, “Còn phiếu sữa mạch nha! Phiếu thịt hộp! Phiếu bánh quy, phiếu đường!”
Tiêu Đống Quốc chút thiếu kiên nhẫn, “Tô Thanh Nhiễm, phiếu dễ kiếm như ? Cô cho chúng thư thả vài hôm để nghĩ cách .”
Tô Thanh Nhiễm khoát tay, “Vậy thì lấy phiếu gạo mà trừ nợ!”
Thẩm Vân Phương thấy gân xanh trán Tiêu Đống Quốc nổi lên, trong lòng thầm mừng rỡ, từ trong túi sờ soạng hai trương phiếu, “Đống Quốc, xem Thanh Nhiễm đây là tính toán rạch ròi với chúng . Trên tay tạm thời chỉ còn bấy nhiêu, đủ thì hôm nào sẽ trả .”
Đáy mắt Tiêu Đống Quốc đầy vẻ thất bại, tức giận lôi hết chỗ phiếu gạo còn trong túi của .
“Tất cả của đấy, cô thật lấy hết ?”
Tô Thanh Nhiễm một tia do dự, nhanh nhẹn dứt khoát mà đem phiếu bộ thu trong túi.
Thấy cô sắp , Thẩm Vân Phương vội vàng ngăn cô , “Thanh Nhiễm, lương thực tháng cô còn lĩnh? Trong nhà sắp hết gạo nấu cơm .”
Tô Thanh Nhiễm đưa tay về phía cô , “Đưa đây.”
Thẩm Vân Phương cứ thấy cô đưa tay , là theo bản năng thấy tê dại cả da đầu, “Cái, cái gì?”
Tô Thanh Nhiễm lạnh một tiếng, “Còn cùng giả ngây giả dại? Mua lương thực cần tiền là cần phiếu? Cô trả tiền, đưa phiếu thì lấy gì mà lĩnh lương thực cho cô?”
Thẩm Vân Phương ngượng nghịu, “Hiện tại và Đống Quốc trong tay một trương phiếu gạo cũng , tiền lương của cũng đưa hết cho cô , lấy tiền và phiếu nữa?”
Tô Thanh Nhiễm "À" một tiếng, “Cho nên cô hiện tại là mặt dày mà ăn vạ ? Muốn theo ăn bám công?”
Nụ mặt Thẩm Vân Phương lập tức biến mất, “Lời đừng đến khó như , về đều là một nhà, khi nào cô cần giúp đỡ chúng chắc chắn cũng sẽ giúp, đúng ? Đống Quốc.”
Tô Thanh Nhiễm , móc sổ lương thực của hai , “Vừa lúc, thấy tháng hai các cô cũng chẳng phiếu gạo, cũng chẳng đồng nào, suất lương thực sổ dùng cũng phí, cho nên liền đem suất lương thực của hai các cô cho bạn mượn .”
“Cái gì?!”
Vân Vũ
Thẩm Vân Phương thể tin tưởng mà chộp lấy sổ lương thực, hét toáng lên, “Tô Thanh Nhiễm, cô dựa cái gì đem suất lương thực của và Tiểu Quân cho khác dùng?”