Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 146: Cùng Chúng Ta Cùng Ở

Cập nhật lúc: 2025-11-15 10:31:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xét thấy lát nữa còn núi chiết cây, cũng rảnh hàn huyên nhiều, vội ai nấy mang hành lý theo các thôn dân cùng về nhà sắp xếp.

Cố Tiêu tiện tay khiêng lên hành lý của Lâm Ngọc Trân, “Lâm giáo sư, đưa cô qua đó.”

Một hàng bốn cửa, thẳng đến căn nhà nhỏ của Tô Thanh Nhiễm. Dọc đường , mấy cũng chuyện gì.

Chờ phòng, Tô Thanh Nhiễm lúc mới ôm chặt lấy , “Mẹ, cuối cùng cũng mong đến.”

Tô Nam Tinh cũng vươn cánh tay ôm lấy bà, “Bà, tối nay Nam Tinh ngủ cùng bà.”

Lâm Ngọc Trân một tay ôm một đứa, : “Được , , bây giờ đến ? Yên tâm , mấy ngày nay chuyện vẫn luôn thuận lợi. Lần nhờ Giáo sư Chu, sớm sắp xếp hết thảy, nếu thật sự chắc theo kịp về đây.”

Cố Tiêu dáng vẻ con ôm nũng nịu, , đầu giúp đỡ dọn dẹp.

Lâm Ngọc Trân hai con ôm một hồi, lúc mới nhớ điều gì đó. Cô vội vàng đưa sổ tiết kiệm trong túi , “Thanh Nhiễm, con giữ cái , đây là tiền bồi thường và tiền lương bổ sung cấp cho .”

Tô Thanh Nhiễm thèm , “Không cần , con vẫn còn tiền, đủ tiêu .”

Lâm Ngọc Trân kiên trì đưa, “Sau ba con chi tiêu nhiều lắm, ở đây cũng tiêu đến tiền, con cứ giữ , nhà con gánh vác.”

Tô Thanh Nhiễm dậy, hì hì nhận lấy sổ tiết kiệm, “Được, con giữ , thiếu gì cứ với con.”

Sau khi đến, tâm trạng Tô Thanh Nhiễm thoải mái hơn nhiều. Chỉ là thấy khí sắc của hiện tại, cô vẫn khỏi thở dài. Trước mỗi Lâm trường, trời quá tối rõ. Lần Tết đến ở đây mấy ngày, khó khăn lắm mới dưỡng một chút, giờ sạm .

Cũng may, nhiều thời gian để từ từ bồi dưỡng.

Nghĩ , Tô Thanh Nhiễm vội vàng rót một ấm nước nóng, dùng khăn tay gói mấy miếng bánh ngọt.

“Mẹ, cái mang theo lên núi, đói thì ăn, khát thì uống.” Dặn dò xong, dường như vẫn còn chút yên tâm, “Hay là hôm nay con cũng theo lên núi xem .”

Lâm Ngọc Trân bất đắc dĩ cô một cái, “Mẹ con con nít, mà, con cứ lo việc của .”

Cố Tiêu thuận miệng phụ họa, “Cô yên tâm , ở đây , ở núi sẽ trông chừng dì.”

Đồ đạc đặt xuống, liền vội vã ngừng nghỉ núi bắt đầu công tác.

Không khí trong thôn cũng lập tức căng thẳng. Giáo sư Chu mang theo các kỹ thuật viên ghép cành, đương nhiên cũng cần ít theo phối hợp. Số còn , vẫn còn nhiều cây ăn quả giống cần trồng. Lại còn phụ trách tưới nước. Ngay cả lũ trẻ con trong thôn cũng đều theo giúp đỡ giữ cây giống.

Tô Thanh Nhiễm cũng bận rộn ngừng, mấy , cô liền nhanh chóng mang chăn đệm quần áo mang đến phơi nắng. Tranh thủ ai, từ trong gian lấy ít thức ăn đặt nhà bếp. Ngày thường chỉ cô và Nam Tinh, thứ gì , còn coi như dễ lừa. Hiện tại đến, vẫn là để nhiều chút ở bên ngoài.

Dọn dẹp đơn giản xong, cô vội vã ngừng nghỉ đến điểm gia công. Sắp xếp xong công việc ở điểm gia công, còn lo bữa trưa cho các đồng chí của Sở Khoa học Nông nghiệp. Tuy cơm đều là Thím Cố cùng mấy thím khác chuẩn , nhưng đến lúc quan trọng, vẫn cần cô qua đó tay mấy cái.

Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức ghép cành ở vườn trái cây, mấy thím sáng sớm đau đầu vì đồ ăn.

“Giáo sư Chu , mấy ngày nay buổi trưa đều về ăn, bảo chúng trực tiếp đưa đến vườn trái cây, tiết kiệm thời gian.”

, xào rau sợ lát nữa sẽ lạnh, canh canh nước nước cũng dễ mang.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-146-cung-chung-ta-cung-o.html.]

Tô Thanh Nhiễm lướt qua những thứ mấy thím chuẩn , cá trích mới vớt lên buổi sáng, còn thịt heo và đậu hủ mua từ thị trấn về ngày hôm qua. Cô liền mở lời đề nghị, “Cá trích cũng lớn, kho tàu thì quá nhiều xương, lát nữa cháu dùng dầu chiên sơ qua, cho đậu hủ hầm canh, bên nước canh dễ lạnh, đến lúc đó dùng thùng gỗ đựng mang qua. Thịt heo cũng xào nữa, chi bằng băm nhân gói thành bánh bao ? Ăn núi cũng tiện.”

Thím Cố đồng tình gật đầu, “Lúc nãy cũng gói bánh bao, đỡ xào rau là đĩa là chén, dễ mang. nhân thế nào? Làm nhân thịt thuần sợ là đủ.”

Tô Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, “Vừa ở cửa thôn, cháu thấy ven ruộng mọc ít cây tề thái (rau dại), chúng đào một ít cây tề thái về gói chung.”

Thương lượng xong, mấy liền bắt đầu phân công hành động.

Chờ hai nồi bánh bao lớn hấp xong, mặt trời cũng gần bóng.

Tô Thanh Nhiễm lo lắng ngày đầu tiên quen, liền chủ động đề nghị cùng đưa cơm. Bánh bao và canh cá đều đựng thùng gỗ, dùng xe đẩy kéo , bên đắp chăn.

Đến sườn núi, bánh bao vẫn còn nóng.

Đại đội trưởng thấy cơm trưa tới, vội vàng sắp xếp các đồng chí của Sở Khoa học Nông nghiệp dừng ăn cơm.

Mấy trẻ tuổi bận rộn cả buổi sáng, đói đến n.g.ự.c dán lưng, thấy cơm tới, cũng rảnh khách khí, lau tay liền bắt đầu cầm bánh bao ăn.

Tô Thanh Nhiễm múc một chén canh cá đưa cho Giáo sư Chu. Lúc mới múc một chén đặt mặt cô.

Cô thuận miệng hỏi: “Giáo sư Chu, Lâm giáo sư, buổi sáng còn thuận lợi ?”

Vân Vũ

Giáo sư Chu gật đầu, “Cũng coi như thuận lợi, chỉ là ban đầu chậm, điều cũng là bình thường.”

Mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi chút khổ nên lời, “Cây ăn quả dại núi của các cô mọc cao lớn, tuổi cây cao cành chất lượng đồng đều, Lâm giáo sư yêu cầu chúng căn chỉnh nghiêm ngặt, chúng mệt c.h.ế.t.”

Mấy tuy là đùa, nhưng ý vị trong đó cần cũng . Đây là sự bất mãn khi cho rằng Lâm giáo sư là một lính vận, thể leo trèo, thể vượt qua Giáo sư Chu mà đưa nhiều yêu cầu như với họ.

Tay Tô Thanh Nhiễm đang múc canh cá cho khựng , im lặng đặt cái muỗng xuống. Còn mở lời, Cố Tiêu liền từ bên cạnh tới.

Anh tùy tay nhận lấy cái muỗng trong tay cô, tự múc cho một chén. Anh thuận miệng đùa: “Kỹ thuật ghép cành chúng hiểu, nhưng Lâm giáo sư kinh nghiệm phong phú, như chắc chắn cái lý của cô ? Vừa giúp Lâm giáo sư đ.á.n.h tạp (ghi chép), thấy cô tự tay ghép cành một cây đào, động tác thật tinh tế thật mắt.”

Giáo sư Chu cũng gật đầu : “Đó là lẽ đương nhiên, năm đó ở nông trường, cũng chỉ phận giúp Lâm giáo sư đ.á.n.h tạp và chuyển đồ. Chính vì tuổi cây lớn cành gỗ hóa nghiêm trọng, cho nên mới càng cần tinh tế và khắt khe, nếu tầng hình thành thể liền sẹo, thì thể đảm bảo sự khép kín , cành chiết liền thể thu hoạch nước và chất dinh dưỡng từ gốc ghép, thì chuyến của chúng sẽ bất kỳ ý nghĩa nào.”

Mấy trẻ tuổi đến mức , ngượng ngùng phụ họa. “Giáo sư Chu đúng, chúng đây chính là trải qua quá ít, buổi chiều nhất định sẽ theo yêu cầu của Lâm giáo sư một cách nghiêm chỉnh.”

Nói , mấy đều hẹn mà cùng chằm chằm chén canh cá trắng sữa mặt Giáo sư Chu và Lâm giáo sư. Vừa mấy ăn quá vội, giờ bánh bao đều mắc ở ngực, nghẹn khó chịu, đang cần một chén canh cá nóng hổi để xuống giọng.

cúi đầu , chén mặt vẫn trống trơn. Lại đầu , cái muỗng còn đang nắm trong tay đồng chí Cố Tiêu. Đây là cảm thấy họ việc để tâm? Không tính cho họ uống ?

 

 

 

 

Loading...