Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 145: Mẫu Thân Tới Rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-15 10:31:25
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba trận khuyên bảo, Tô Thanh Nhiễm cùng Cố Tiêu cũng đúng lúc ở bên cạnh khuyên theo.
Mắt thấy hiệu quả, Tô Thanh Nhiễm đành dùng đến chiêu cuối.
“Mẹ, cũng thể chỉ vì ba họ suy xét, vì con suy xét chứ?
Con gái đây hiện tại mỗi ngày bận rộn đến chân chạm đất, Nam Tinh còn nhỏ như , bên cạnh rời , con cũng cần một giúp con trông nom một chút chứ. Con so với ba, đại ca và chị dâu càng cần hơn.”
Lâm Ngọc Trân sững sờ một lát, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu, “Được, đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ của Giáo sư Chu, nhưng một điều kiện —— nếu thật sự đến Đại đội các con, chúng tạm thời cần công khai quan hệ con.”
Tô Thanh Nhiễm nghi hoặc cô, “Giáo sư Chu , sẽ giúp chúng nghiêm khắc bảo mật, sẽ là từ Lâm trường đến, hơn nữa quan hệ hai cũng chỉ thể giấu nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện.”
Lâm Ngọc Trân kiên định lắc đầu, hề chịu nhượng bộ.
“Con còn trẻ, và ba con đều vấp ngã ở phương diện , chịu thiệt lớn. Thứ nhất, hiện tại chính sách tuy là cá nhân điều tra rõ ràng , thể cần chờ đến vấn đề của cả nhà giải quyết, nhưng nếu thật sự cố ý lớn chuyện, chúng là rõ , mặc dù tiên thoát , ban đầu vẫn thể sẽ biến đổi. Thứ hai, Giáo sư Chu chiết cây cho các con thu phí dịch vụ, hiện tại xem là vấn đề gì, nhưng nếu lấy quan hệ của và con, cùng với ông chuyện, điều cũng cho Giáo sư Chu. Cho nên, xem tình hình, chờ tình thế định xuống tìm cơ hội công khai cũng muộn. Còn nữa, một khi bắt đầu thủ tục, mấy ngày mấy chúng đều sẽ tiếp nhận điều tra, các con gần đây cứ đừng đến Lâm trường. Nếu thuận lợi, con chúng sẽ một nữa gặp mặt ở Đại đội Hướng Dương Sơn với phận mới.”
Tô Thanh Nhiễm ngờ chỉ trong một lát suy nghĩ việc chu đến như . Không cần đoán cũng , cô đây trải qua bao nhiêu sự dằn vặt ngày đêm trong tư tưởng, mới thể chuyện cẩn thận như thế.
Hốc mắt Tô Thanh Nhiễm đỏ hoe, “Mẹ, con lời .”
Cẩn tắc vô ưu, cẩn thận một chút cũng . Dù thế nào nữa, hết cứ an vượt qua thời gian .
________________________________________
Vài ngày , xe tải chất đầy cây ăn quả giống và cành chiết rốt cuộc thôn. Đi cùng còn Giáo sư Chu và các kỹ thuật viên của Sở Khoa học Nông nghiệp.
Lần đến, là để chính thức tiến vườn trái cây, bắt đầu công tác chiết cành, ít nhất ở vài ngày, cho nên đều mang theo bao lớn bao nhỏ hành lý cùng công cụ chiết cây cùng đến.
Sáng sớm, Đại đội trưởng liền tổ chức các thôn dân đến ngã ba đường để xếp hàng hoan nghênh.
Các thôn dân nhón chân ngóng trông, nhiệt liệt bàn tán.
Tô Thanh Nhiễm căng thẳng đến mức lòng bàn tay ứa mồ hôi. Kể từ khi ngày đó bàn bạc với nhà xong, cô liền qua Lâm trường một nào, căn bản tình hình thế nào.
Giáo sư Chu bên cũng , từ khi cô đồng ý, ông liền lập tức trở về thành phố bắt đầu hoạt động. Để tránh hiềm nghi, chuyện giữa chừng ông đều từng nhắc đến với bất kỳ ai. Trong đó cũng bao gồm cô.
Trong những đến hôm nay cô , cô hề nắm chắc một chút nào.
Cố Tiêu ở phía cô, thấy cô rõ ràng đang căng thẳng, liền lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay cô.
“Yên tâm , sẽ thuận lợi.”
Lời dứt, tiếng động cơ xe liền từ phía truyền tới.
Mọi vội nhón chân lên xem, quả nhiên thấy hai chiếc xe tải đang hướng về phía thôn.
Trái tim Tô Thanh Nhiễm phút chốc nhảy lên đến cổ họng.
Không lâu , xe rốt cuộc dừng . Không đợi xuống xe, Đại đội trưởng liền vội vàng tiếp đón tiến lên hỗ trợ đỡ , lấy hành lý.
Khung cảnh tức khắc một mảnh náo nhiệt, hoa cả mắt đến mức thấy rõ ai là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-145-mau-than-toi-roi.html.]
Vân Vũ
Chờ hành lý lượt chuyển xuống, những xe cũng xuống vài . Lúc Tô Thanh Nhiễm mới tìm thấy bóng dáng cô phía Giáo sư Chu.
Tô Nam Tinh cũng nắm chặt cánh tay cô, “Cô cô ——”
Buổi sáng cửa, cô dặn dò Nam Tinh một nữa, tạm thời thể nhận bà. thật sự thấy , sự kích động trong lòng là che giấu . Cũng may, những ở đây đều kích động, ai cũng sự khác biệt giữa kích động với kích động .
Cố Tiêu che ở mặt hai , sải bước vọt tới bên cạnh Giáo sư Chu. Thuận tay tiếp nhận hành lý của chuẩn nhạc mẫu, đỡ cô xuống xe.
Tô Thanh Nhiễm điều chỉnh cảm xúc, cũng kéo Nam Tinh qua, ánh mắt đ.á.n.h giá cô một lát, lúc mới về phía Giáo sư Chu.
“Giáo sư Chu, dọc đường còn thuận lợi ?”
Giáo sư Chu trịnh trọng gật đầu, “Cô yên tâm, việc đều thuận lợi.”
Hốc mắt Tô Thanh Nhiễm nóng lên, “Vậy thì , chúng về thôn .”
Đại đội trưởng dẫn , cầm hành lý, hùng hậu về thôn.
Hai bên nhân lực cũng đơn giản một cuộc họp mặt ở nhà họ Cố. Trong sân đủ chỗ, ít đều ở ngoài sân quan sát.
Giáo sư Chu và mấy kỹ thuật viên , đó đều gặp qua vài . Lâm Ngọc Trân là đầu tiên tới, dáng vẻ cũng là lớn tuổi nhất trong vài đó. Ánh mắt khỏi dừng cô một lúc.
Giáo sư Chu vẻ mặt thản nhiên giới thiệu mặt , “Vị chính là Lâm giáo sư, là đặc biệt mời về kỹ thuật chỉ đạo cho đợt chiết cây , kinh nghiệm của cô phong phú, cô ở đây, phạm vi cây ăn quả chúng chiết cây thể mở rộng ít.”
Mọi bừng tỉnh, trách cô lớn tuổi hơn Giáo sư Chu ít. Thì là chuyên gia mời đến.
Đại đội trưởng và Thím Cố hai , đáy mắt cũng chút căng thẳng và kích động kìm nén . Vốn dĩ đầu tiên gặp thông gia, nhiệt tình chiêu đãi một phen. trong tình huống hiện tại, cũng chỉ thể giả vờ .
Gặp mặt đơn giản xong, Đại đội trưởng liền vội vàng sắp xếp chỗ ở. Trước khi đoàn đến, ông sắp xếp thỏa, cũng dẫn dọn dẹp .
Giáo sư Chu ở tại nhà họ Cố, hai vợ chồng Đại đội trưởng nhường phòng của cho ông , hai chuẩn sang phòng Hiểu Lôi tá túc vài ngày. Mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi cũng đều sắp xếp , đến các gia đình phòng trống.
Hiện tại duy nhất sắp xếp , chỉ còn Lâm Ngọc Trân.
Thấy đang bàn bạc việc , Tô Thanh Nhiễm liền chủ động mở lời.
“Đại đội trưởng, bên chỗ cháu thể kê thêm một chiếc giường , thể chen chúc một chút.”
Đại đội trưởng ngầm hiểu, “Cũng , để Lâm giáo sư ở chỗ cháu .”
Dứt lời, vẻ mặt xin về phía Lâm Ngọc Trân, “Lâm giáo sư, cô chịu khó qua đó chen chúc một chút.”
Lâm Ngọc Trân nhẹ lắc đầu, “Không , bên là quyết định đến lâm thời, một chỗ là đủ .”