Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 124: Chiết Cành Cây Ăn Quả

Cập nhật lúc: 2025-11-15 04:38:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi của Tô Thanh Nhiễm , mặt đều ngẩn . Toàn bộ công xã Thắng Lợi đều một đại đội nào trồng cây ăn quả, tự nhiên cũng vườn ươm giống cây ăn quả. Đến nỗi lâm trường, họ lấy vật liệu gỗ chủ, càng thể cây ăn quả giống.

Cố Tiêu suy nghĩ một thoáng, “Chuyện cũng cần quá lo lắng, tóm thể nơi nào đó thể , nơi thì nơi khác, đầu thành thăm dò một chút. Hiện tại chúng cần suy xét, là thuyết phục cha , còn đạt sự ủng hộ của lãnh đạo công xã?”

Rốt cuộc, trồng vườn cây ăn quả giống như kẹp tóc và đồ gỗ, tùy tiện thu thập cái kho hàng là thể . Khai hoang núi hoang cần nhân lực, mua cây giống cũng cần một khoản tiền lớn, hậu kỳ duy trì càng thể thiếu .

Cố Tiêu dứt lời, đội trưởng cùng Quách chủ nhiệm liền vội vã từ bên ngoài chạy về. “Mọi đang ? Cái gì thuyết phục ủng hộ?”

Kế toán La thấy là Quách chủ nhiệm cũng tới, lập tức kích động lên báo cáo tình hình với hai . “Đội trưởng, chúng mở họp thảo luận chuyện trồng cây, nhất trí cho rằng vì trồng gỗ, bằng trồng cây ăn quả. Chính là hiện tại cũng kiếm cây ăn quả giống, đang chuẩn tìm Quách chủ nhiệm hỏi thăm đây!”

Đội trưởng hiểu , “Sao tao mới nửa ngày, đại đội trồng cây ăn quả ?”

Quách chủ nhiệm cũng buồn bực, ông chạy tới là tìm thanh niên trí thức Tô tìm hiểu tình huống, còn mở miệng liền giao cho một nhiệm vụ.

Chẳng qua, khi hai nghiêm túc xong đầu đuôi câu chuyện, cũng tức khắc hưng phấn thôi. “Quách chủ nhiệm, đây nghĩ nhỉ? Bỏ phí một mảng lớn núi hoang như , lãng phí nhiều năm !”

Quách chủ nhiệm thật ý trách cứ. “Đừng , cũng nghĩ a, chúng trong đầu trồng lương thực đề cao sản lượng, cơm còn ăn đủ no, nào tâm tư suy xét trồng cây ăn quả gì. Bất quá cải tạo núi hoang, biến phế thành bảo, chiếm đất trồng lúa, đây đúng là chuyện mà cấp hiện tại cổ vũ thúc đẩy. Đề nghị tồi, là ai nghĩ ?”

Mọi đều đồng loạt chỉ ngón tay về phía Tô Thanh Nhiễm, “Là thanh niên trí thức Tô đề xuất.”

Quách chủ nhiệm mặt lộ vẻ tán thưởng liếc Tô Thanh Nhiễm một cái, bỗng nhiên liền hiểu rõ, vì đội trưởng Cố luyến tiếc thả . Một lát bận rộn xong, ông nhất định hảo hảo công tác tư tưởng với thanh niên trí thức Tô.

“Cây ăn quả giống , thể xin lên cấp , địa phương Ninh Thành chúng liền vườn ươm quốc doanh. các sự chuẩn tâm lý, loại vườn cây ăn quả giai đoạn đầu cần đầu tư ít nhân lực, nhưng mà việc quả nhanh như . Theo , thông thường táo và lê ít nhất ba năm trở lên mới thể quả, đào sớm nhất cũng hai năm.”

Vừa đợi hai ba năm, nhiệt tình của quả nhiên phần giảm xuống.

Tô Thanh Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “ , núi chúng ít cây lê dại cùng cây đào dại, thật ?”

Đội trưởng gật gật đầu, “Không sai, hiện tại vẫn là đầu xuân thấy, chờ đến cuối xuân, hoa nở rộ thành từng mảng . Chỉ tiếc là chứ dùng , quả chua chát, đừng bán, chính chúng cũng lười hái.”

Tô Thanh Nhiễm cong môi , “Quả dại thì thể ăn, nhưng những cây dại lâu năm chính là bảo bối. Những cây thể lớn lên trong núi nhiều năm như , sớm thích ứng cảnh trong núi, nếu thể trực tiếp chiết cành trồng giống cây ăn quả mới những cây , khẳng định cũng thể quả nhanh hơn!”

Quách chủ nhiệm thuyết phục, “Vẫn là đầu óc trẻ tuổi các cô linh hoạt, quên mất chuyện chiết cành cây ăn quả nhỉ? Cách đây lâu thành họp, nhân viên kỹ thuật của sở nông khoa còn chuyên môn giảng cho chúng một khóa, chính là giảng về chuyện chiết cành cây ăn quả ! về sẽ gọi điện thoại giúp các hỏi một chút, chừng nguyện ý tới giúp cái bận rộn !”

Vừa còn chuyện như , đội trưởng lập tức liền yên. “Quách chủ nhiệm, thì, chúng cũng đừng gọi điện thoại, bằng hiện tại liền thành hỏi một chút! Một năm lo liệu từ xuân, sở nông khoa phỏng chừng hiện tại cũng , đang bận rộn chuẩn công tác, chậm liền tới phiên chúng !”

Kế toán La cũng kích động xoa tay, “Cái vườn ươm quốc doanh phỏng chừng cũng xa ? Chúng tiện đường hỏi một chút, cây giống chiết cành hai bước .”

Cố Tiêu cũng giúp đỡ đưa chủ ý, “Các chú đừng đạp xe, trực tiếp lâm trường hỏi một chút, chừng họ lát nữa còn xe thành, thể chở các chú qua đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-124-chiet-canh-cay-an-qua.html.]

Đội trưởng kéo Quách chủ nhiệm liền ngoài, “Không sai, lâm trường , Lý trường ngày ngày tiếp xúc với cây, chừng còn thể cho chúng chút kiến nghị.”

Quách chủ nhiệm thực bất đắc dĩ, m.ô.n.g còn ấm chỗ, trực tiếp lôi kéo . Mới vài bước, ông đột nhiên nhớ tới, ông hôm nay là tới gì? Ông là tới tìm Tiểu Tô về chuyện đại học!

lão Cố, đừng vội, chuyện với thanh niên trí thức Tô vài câu .”

Đội trưởng vốn dĩ liền để ông tới tìm Tiểu Tô chuyện, chịu buông tha cơ hội như . “Quách chủ nhiệm, nữa, chúng thật sự lỡ chuyến, lát nữa đồng chí sở nông khoa cũng tan tầm mất!”

Quách chủ nhiệm lưu luyến rời, “Chỉ hai câu thôi, với cô hai câu thôi.”

Tô Thanh Nhiễm sững sờ một thoáng, vội vàng hướng Quách Tứ Hải bên cạnh mượn xe đạp. “Vậy thì, Quách chủ nhiệm, chú gì chúng , cháu đưa các chú cùng lâm trường, chúng đường chuyện.”

Quách chủ nhiệm thở dài, “Cũng , thôi!”

Vừa lên đường, Quách chủ nhiệm đạp xe đạp, bắt đầu công tác tư tưởng với Tô Thanh Nhiễm. Đội trưởng đạp xe đạp sát theo hai , vẫn luôn đổ mồ hôi hột. Sợ Tô Thanh Nhiễm chịu nổi liền khai hết gốc gác của .

Tuy chuyện nhà cô là chuyện của nhà cô , cùng bản liên quan. Cô bản nếu thể tới xuống nông thôn, lên chịu ảnh hưởng. thời buổi , đều cẩn thận thật sự, sợ liên lụy. Quách chủ nhiệm là lãnh đạo công xã, quản lý nhiều đại đội như . Không giống ông, chỉ là một đội trưởng đại đội, tránh tránh cũng .

Cũng may, Tô Thanh Nhiễm cũng yếu ớt như ông tưởng. Mặc kệ Quách chủ nhiệm khuyên thế nào, cô vẫn chịu nhả , còn nhiều về những tiền cảnh của đại đội Hướng Dương Sơn.

Chờ tới lâm trường, Quách chủ nhiệm đến khô cả miệng, ngược cô thuyết phục .

“Cũng , cô nếu học, , chỉ bằng nhiệt tình của cô, tin tưởng chỉ cần là vàng, ở cũng sẽ sáng lên. Lão Cố , đại đội các thật đúng là nhặt bảo vật!”

Đội trưởng thở phào một , “Quách chủ nhiệm, chúng mau chóng tìm Lý trường !”

Tô Thanh Nhiễm đưa hai đến lâm trường, mấy bước liền ngừng . “Quách chủ nhiệm, đội trưởng, các chú , cháu xin phép về , công điểm gia công còn nhiều việc.”

Nói xong, Tô Thanh Nhiễm liền một cưỡi xe đạp trở về. Nào ngờ đến cổng lớn lâm trường, liền thấy một đàn ông lén lút ở cửa hỏi thăm gì đó với qua .

Tô Thanh Nhiễm cảm thấy chút quen mắt, liền thêm hai mắt. Cái , thiếu chút nữa cô kinh hãi ngã khỏi xe. Tiêu Đống Quốc đàn ông đến lâm trường? Chẳng lẽ nhà cô ở đây?

 

 

 

Vân Vũ

 

Loading...