Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 952: Giấc mộng cả đời (Chương cuối)

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:40:05
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Cẩn mở mắt , liền thấy phụ nữ mắt đang đẫm nước mắt mặt .

 

“Cố Cẩn, tỉnh ?

 

Anh thật sự tỉnh ?”

 

Tần Du Cố Cẩn đang từ từ mở mắt, khó tin hỏi.

 

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Cẩn đầy thâm tình và sủng ái, mím môi, khóe miệng cong lên, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo đẫm nước mắt của cô, giọng trầm thấp: “Vẫn như đây, vẫn như .”

 

Tần Du ngơ ngác , trong mắt là kinh ngạc, cô vẫn như đây!

 

“Anh nhớ ?

 

Anh nhớ em ?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Cố Cẩn từ giường dậy, kéo cô nhẹ nhàng lòng, giọng trầm thấp lưu luyến: “Anh yêu em.”

 

“Mặc dù vợ vẫn ngốc như .”

 

“...” Tần Du diễn tả tâm trạng lúc thế nào, chỉ cảm thấy phần thiếu hụt bấy lâu trong lòng lập tức lấp đầy.

 

Vừa mừng sợ, mãn nguyện và hạnh phúc.

 

Cô ôm , đ.ấ.m nhẹ lưng : “Vậy còn ?”

 

“Anh mà cần, thì cũng chẳng ai cần em .”

 

Cố Cẩn nhẹ, mặc cho cô đấm, giọng nghẹn ngào: “Mấy năm nay, vất vả cho em .”

 

Lời đầy thương tiếc Tần Du một nữa như mưa.

 

“Anh Cố... Anh tỉnh , nhớ em ?

 

Em là Lương Quân đây! Mọi đều c.h.ế.t, nhưng ai cho em .

 

Họ nghĩ em ngốc quá nên ?”

 

Tin Cố Cẩn tỉnh truyền , Lương Quân lập tức xông bệnh viện. Nhìn Cố Cẩn đang vắt chéo chân sofa, đàn ông cao 1m78, như mưa.

 

Tối qua Quách Quế Trân mới cho , đây từ Kinh đô đến, giống hệt Cố Cẩn.

 

Mọi đoán đó thể là Cố Cẩn, nhưng chắc chắn, nên cho .

 

Tin tức Lương Quân cảm thấy chỉ thông minh của sỉ nhục.

 

Dựa cái gì mà chuyện đều , cố tình giấu ?

 

Cố Cẩn cau mày, tên Lương Quân mấy năm qua đúng là đổi gì, vẫn đơn giản như : “Bao nhiêu năm qua , thể trưởng thành hơn ?

 

Đàn ông đàn ang, lóc sướt mướt trông thể thống gì?

 

Đàn ông lên một chút ?”

 

Nước mắt mặt Lương Quân chợt ngưng, ngạc nhiên hỏi: “Anh Cố, họ mất trí nhớ.

 

Anh đây là khỏi , là chỉ nhớ em?

 

Em là em của , nhất định là chỉ nhớ em, đúng ?”

 

Cố Cẩn tặng cho một cái "cạn lời" cỡ lớn, buồn hài hước: “Xem Quế Trân nhà nuôi quá, tự tin ghê.”

 

Lương Quân chút hụt hẫng: “Ra là .”

 

nhớ , cũng .”

 

“Anh rể, nhớ em ?”

 

Lý Chấn Vũ hỏi.

 

Cố Cẩn ngẩng đầu, bé cao gầy, đen nhẻm mắt, hỏi: “Đi lính ?”

 

“Vâng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-952-giac-mong-ca-doi-chuong-cuoi.html.]

 

“Không tệ.”

 

Ngày hôm đó, Cố Cẩn gặp nhiều .

 

Bà nội t.h.ả.m nhất, nước mắt lau hết. Thấy Cố Cẩn mất một bàn tay, bà một trận, nhưng đó nghĩ , như chắc là chuyện .

 

Cố Cẩn như , sẽ cần nhiệm vụ nữa, là thật sự an !

 

Ông nội thấy Cố Cẩn, hiền từ, chỉ đứa bé càng lớn càng trai. Ông cảm khái lúc cho về nông thôn đúng là một lựa chọn sáng suốt. Lần trở về, vợ , con , bệnh cũng khỏi, còn nóng nảy nữa.

 

“...” Cố Cẩn ông nội xong, mặt ngơ ngác. Sau mới , ông nội đãng trí tuổi già, chỉ nhớ chuyện về nông thôn.

 

Anh nhiều năm như , con cái lớn, ông bà cũng già . Điều khiến khó chịu hơn cả là, vị Lão Thái gia, mà chỉ cần dúi tiền cho, “Nghèo ai cũng , thể để Cố Cẩn nghèo”, coi như tròng mắt, cuối cùng chờ trở về, qua đời hai năm .

 

“Lão Thái gia thích Trực Thụ, Trì Dã và Thư Nhàn, đây mỗi em dẫn chúng đến chúc Tết, ông đều lén cho chúng gấp đôi tiền lì xì. Ông luôn , mấy đứa đứa nào cũng giống .

 

Lúc em phục hồi chức năng cho ông, ông luôn , Cố Cẩn là đứa phúc lớn mạng lớn, chắc chắn c.h.ế.t, nó sẽ trở về, bảo em chờ .”

 

Trước mộ Lão Thái gia, Tần Du rót rượu, mang kẹo lên cúng, với Cố Cẩn.

 

Cố Cẩn gật đầu, mắt đong đầy nước.

 

“Ông thanh thản lắm.

 

Em và bọn nhỏ đều ở bên cạnh ông. Ông chúng em một cái, nhắm mắt , thật sự giống như ngủ bình thường, đau đớn.”

 

Cố Cẩn quỳ mộ Lão Thái gia, nghẹn ngào, như một đứa trẻ.

 

Trên đường từ nghĩa trang trở về, trời bắt đầu lất phất tuyết, từng bông từng bông, nhẹ nhàng rơi xuống như lông ngỗng.

 

Trận tuyết đầu mùa năm nay của Kinh đô.

 

Rất .

 

Tần Du kéo chặt áo, tuyết thật, nhưng lạnh.

 

Cố Cẩn kéo mở áo khoác, ôm Tần Du lòng.

 

Hơi ấm nồng nàn truyền đến, Tần Du lập tức thấy ấm áp.

 

“Trước đây, em luôn cùng trời tuyết lớn.

 

Như , chúng cũng coi là cùng bạc đầu.”

 

Tần Du cảm khái .

 

“Năm đó, em về Kinh đô cùng , tự lén đến nghĩa trang liệt sĩ, đêm đó, cũng rơi tuyết.”

 

Cố Cẩn tuyết trắng xóa, kéo Tần Du lòng chặt hơn.

 

Tần Du gật đầu: “ .

 

Đêm đó em đột nhiên nhớ nhiều chuyện.”

 

Sau đêm đó, cô trở bình thường, cũng kiên định, quyết định yêu hối tiếc.

 

“Vợ , cảm ơn em.”

 

Cố Cẩn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

 

Xúc giác lành lạnh, tê dại nhưng thẳng tim.

 

“Sau dù xảy chuyện gì, cũng sẽ ở bên em, bên các con.”

 

“Em cũng cảm ơn ! Cảm ơn trở về.”

 

Tần Du nhón chân, hôn đáp .

 

Thế giới , mà băng thiên tuyết địa cũng trở nên ấm áp.

 

Quãng đời còn , chúng cùng chậm rãi bước .

 

(Toàn văn .)

Loading...