Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 172: Chúng tôi!
Cập nhật lúc: 2025-11-08 10:16:04
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Chấn Bân bóng dáng thím Xuân chạy trốn như một con thỏ béo, thở dài một .
"Du Nha, nuôi vịt dễ . cháu cũng đừng áp lực quá!" Tần Chấn Bân với Tần Du.
Anh sống mấy chục năm, vì bà con no đủ, cũng thử qua nhiều cách giàu. Trước đây công xã cũng từng nuôi vịt, nhưng thất bại.
Mua một trăm con vịt, cuối cùng lớn lên chỉ còn hơn hai mươi con.
Nuôi vịt quá nhiều thiên địch, trời thì diều hâu, đất thì chồn trong núi, chúng thình lình đến tha vịt .
Nếu ngoài ruộng con chuột c.h.ế.t, cá c.h.ế.t phân hủy sinh dòi, vịt mà mổ , chắc chắn c.h.ế.t.
Giờ thời tiết bắt đầu nóng lên, vịt c.h.ế.t vì nóng cũng là chuyện bình thường.
Cũng chính vì nhiều yếu tố chắc chắn, nên nhiều trong thôn sẽ tìm cách, thỉnh thoảng "thuận tay" bắt trộm vài con trong đàn vịt lớn. Người nuôi vịt nếu kiểm kê kỹ, thì mất là mất.
Trừ khi bắt tận tay, bằng mất cũng mà tìm.
Thím Xuân xưa nay thích tham của vặt, bắt nạt Tần Du. Tần Chấn Bân chỉ cần cái dáng vẻ của thím là tỏng tâm tư.
"Cảm ơn chú Tần. Cháu áp lực gì . Đàn vịt cháu nuôi ." Tần Du với Tần Chấn Bân đầy tự tin.
Vừa Tần Chấn Bân hỏi gì, chỉ qua sự tình, chút do dự về phía cô, Tần Du cảm kích.
"Vậy thì . Vịt về chuồng cả , qua nhà chú ăn cơm ." Tần Chấn Bân chuyện với Cố Cẩn xong, liền mời Tần Du và Cố Cẩn.
"Cố Cẩn, . Heo của em còn cho ăn. Lát nữa em về nấu tạm cái gì ăn là ." Tần Du sang với Cố Cẩn.
Cố Cẩn cau mày, : "Đội trưởng. Để ạ. Chúng còn cho heo ăn."
Cố Cẩn là Tần Du, mà là "chúng "!
Là và Tần Du.
Tần Chấn Bân , lập tức : "Được. Vậy hẹn ."
...
Thím Xuân chạy một mạch về công xã. Khi đến gốc cây long não, thím gặp Thẩm Hồng Mai đang xách nước ở giếng.
Thẩm Hồng Mai búi tóc cao, kiểu búi tóc mà phụ nữ thường búi, nhưng cô chút khác biệt. Trên tóc cô còn cài một cây trâm bạc.
Cây trâm tua rua, trong đêm tối, ánh bạc lấp lánh, tăng thêm vài phần phong vận, vẻ quý phái.
Nhớ sự sỉ nhục của Tần Du và lời quát mắng của Tần Chấn Bân, thím Xuân càng Thẩm Hồng Mai càng thấy ngứa mắt.
"Ngày nào cũng trang điểm chải chuốt như , cho ai xem hả? Đồ nhỏ thì hổ. Đồ già cũng nết na. Tao thấy cả nhà chúng mày, đều sống bằng nghề câu dẫn đàn ông!"
"..." Thẩm Hồng Mai cau mày, thím như một con ch.ó điên.
"Còn là ỷ đàn ông chống lưng ? Tao cho chúng mày , Mạc Hoa Xuân tao đây thèm nhòm ngó mấy con vịt của Tần Du! Mấy con vịt đó ai mà thèm? Nhà tao thiếu gì? Tao trộm mấy con vịt c.h.ế.t của nó ?" Thím Xuân hét lớn về phía mấy thôn dân đang hóng mát gốc cây.
Mấy thôn dân mà hiểu gì.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thím Xuân cái gì ? Đầu đuôi.
"Thím Xuân, thím ?" Có tò mò hỏi.
Thím Xuân quan tâm, lập tức cảm thấy tủi , nức nở : "Vừa , chỉ dạo quanh trại heo, Tần Du với Tần Chấn Bân liền trộm vịt của công xã! Muốn bôi nhọ c.h.ế.t!"
"Bây giờ nhà nào đó, đàn ông! Là ghê gớm lắm. Vu oan giá họa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-172-chung-toi.html.]
Có thấy đúng: "Thím Xuân, đang mùa cấy cày, ai cũng bận tối mắt tối mũi, thím lên trại heo gì?"
" vệ sinh ?"
"Thím xa như để vệ sinh, thím thật là vệ sinh ?"
"Mày ý gì?"
"Thôi. Đừng nữa. Nói nữa hổ! Thím vệ sinh, kéo ở chân núi ? Dưới đó cây cối nhiều, cỏ mọc um tùm, thím xuống ai mà . Thím chạy tuốt lên đó, giờ còn kêu oan, đây là lạy ông ở bụi ?" Có .
"Lũ chúng mày, đúng là mắt đui mù." Rõ ràng là Thẩm Hồng Mai câu dẫn Tần Chấn Bân, Tần Chấn Bân bây giờ gì cũng thiên vị Thẩm Hồng Mai và Tần Du.
"Thím Xuân, thím về . Cả thím, hôi quá."
"Đồ mù! Tất cả chúng mày đều mù!" Thím Xuân tức tối chạy về nhà.
"Mẹ, rớt xuống hố phân ?" Tần Hương thấy thím Xuân bước liền bịt mũi hỏi.
Thím Xuân tức sôi máu, mắng: "Nhìn cái bộ dạng của mày là , mày cũng là đứa vô lương tâm! Mẹ mày rớt hố phân, mày chê. Nếu mày mà rớt thật, chắc mày đạp thêm một cái cho c.h.ế.t luôn quá!"
"Mẹ, gì . Con dám? Không , con kiếm tiền thế nào ?"
Không đến chuyện kiếm tiền thì thím Xuân còn đỡ, đến, thím càng tức nghẹn.
Thím lên sân nhà Tần Du là tìm mấy con vịt lớn mà Tần Du mua về, đó "thuận tay" bắt vài con.
Giờ thì ?
Chẳng vớt vát gì.
Vịt lớn tìm thấy, vịt con đếm xuể, còn Tần Chấn Bân huấn cho một trận!
Còn chỉ cần trại heo chỗ Tần Du mất vịt, là tìm thím!
Vừa định tìm mấy thôn dân phân xử, kết quả lũ đó cũng chẳng đầu óc.
"Mẹ, là mua thêm mấy con vịt về. Con thấy chỉ mua một con. Quay tốn công, mà chẳng kiếm bao nhiêu." Tần Hương nhíu mày.
"Mày còn nữa ? Mày xem mày ăn bao nhiêu vịt ? Ăn cho tròn vo, mà mùi vị con vịt cũng nghiên cứu ! Người vịt, khách tranh mua. Mày vịt, chê lên chê xuống, hôm nay ép giá, mặt già của tao mày cho mất hết." Thím Xuân tức giận.
"..." Tần Hương cúi đầu .
Món khó quá.
Cô cũng cái món Tương Bản Áp đó rốt cuộc dùng gia vị gì.
Cứ thấy thiếu thiếu một vị gì đó.
"Mẹ, việc đồng áng trong nhà xong , con lên chợ tự do mấy hôm, xem rốt cuộc là ai giao hàng cho Hứa Trụ. Tìm , học lỏm chút tay nghề, là khó nữa."
Bây giờ mò mẫm gia vị, thật sự quá khó.
"Để ." Nghe Tần Hương tính toán, thím Xuân cảm thấy con gái cũng chút chí tiến thủ, trong lòng bớt giận, nhưng vẫn cam tâm: "Tao hôm nay thấy Tần Du mua nhiều vịt, nhưng tao tìm thấy trong sân nhà nó. Số lượng vịt con nó mua cũng đúng, nhưng Tần Chấn Bân bao che. Mày thời gian, bảo em mày lén lén lên nhà nó đếm thử, tìm thử xem."
Họ càng đối xử với thím như , thím càng cam tâm!
Một ngày nào đó, thím cho Tần Du và Thẩm Hồng Mai lật ngửa.
"Vâng." Tần Hương thấy hung dữ, chỉ đành run rẩy đồng ý.