Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 128: Lặng lẽ trở nên xinh đẹp
Cập nhật lúc: 2025-11-08 00:48:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đồ ăn, sẽ . bận , cứ tự nhiên.” Tần Du đẩy Cố Cẩn , phòng bếp của trại heo.
“Tần Du, cô cứ cúi đầu gì? Không dám ? Chột ? Cô ngẩng đầu lên, !” Cố Cẩn giọng thấp lạnh .
Tim Tần Du khẽ rung lên, chột ?
Không chột !
Cô chỉ là kéo về vị trí ban đầu cái cách cần giữ.
Không cần, và càng lệch .
Hít sâu một , Tần Du ngước mắt, lẳng lặng Cố Cẩn.
Ánh mắt một gợn sóng.
Còn tĩnh lặng hơn cả cái đầm nước tù ở công xã Linh Khê!
Hắn bất kỳ cảm xúc nào của cô.
Đôi mắt , dường như trong trẻo, nhưng càng giống như sự bình tĩnh khi trải qua thế sự tang thương, lạnh, tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như nhiễm khói lửa nhân gian, khiến cho sự tìm kiếm của dường như là một trò .
Cố Cẩn tức đến nghẹn thở, nhưng càng hiểu là, phụ nữ lúc còn sống động, tinh nghịch như , thể trong thời gian ngắn, biến thành tâm tư sâu kín đến thế, còn thấy sự ấm áp và ánh mặt trời đây nữa.
“Còn gì ?” Tần Du lẳng lặng Cố Cẩn, giọng chút thăng trầm hỏi.
Cố Cẩn nghiến răng, chuyện.
Tần Du nữa đẩy , khỏi trại heo.
…
Chuyện nuôi vịt với Tần Chấn Bân, Tần Chấn Bân vẫn hồi âm.
Trên thị trấn một công xã chuyên ấp vịt bán, nhưng sản lượng cao, mỗi chỉ thể ấp mấy chục con. Nếu cô đặt , thời gian chắc chắn sẽ kịp.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thời đại nhiều t.h.u.ố.c trừ sâu, hiệu quả phòng trừ các loại sâu bệnh đều . Để đối phó với nạn châu chấu sắp đến trong một tháng rưỡi nữa, càng t.h.u.ố.c đặc trị. Cách duy nhất nhất và bảo vệ môi trường nhất, là thả tất cả vịt , để vịt ăn hết châu chấu.
Vịt con quá nhỏ, sức sát thương gì, cô nuôi vịt đến tám lạng nửa cân mới hiệu quả.
Tất cả thứ đều đưa lịch trình.
“Tần Du, cắt cỏ heo đến ?” Tần Du đang cắt cỏ heo bờ ruộng, thì thấy một giọng trong trẻo.
Quay đầu , là Hạ Thanh Liên. Cô với Hạ Thanh Liên, : “Cũng sắp xong . Thanh Liên, đến đây? Đường ở đây dễ .”
Con đường nhỏ bờ ruộng, chỉ quanh co mà còn chật hẹp.
“Tớ thấy một bóng giống , nên mới đây.” Hạ Thanh Liên trả lời: “Đến gần xem, đúng là thật.”
“Heo con lớn dần, cần cỏ heo nhiều hơn nhiều, tớ bây giờ mỗi ngày đều cắt bốn sọt cỏ heo.” Tần Du dùng tay áo lau mồ hôi, trả lời.
“ là vất vả thật. Tớ giúp nhé.” Hạ Thanh Liên cúi đầu, ngắt những ngọn cỏ heo tươi non, bỏ sọt tre của Tần Du.
“Cảm ơn nhiều!” Tần Du khách khí, tiếp tục cúi đầu cắt cỏ heo. Chỉ là điều khiến cô thấy thoải mái là, cô luôn cảm thấy Hạ Thanh Liên đang ngừng .
“Thanh Liên, mặt tớ dính gì ?” Tần Du ngẩng đầu lên nữa, vặn chạm ánh mắt Hạ Thanh Liên đang .
Sắc mặt Hạ Thanh Liên cứng , ánh mắt thoáng chút lúng túng, : “Tớ là thấy da càng ngày càng , nên nhịn thêm vài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-128-lang-le-tro-nen-xinh-dep.html.]
Trước nghiêm túc Tần Du, lúc , Tần Du kỹ hơn vài , cô phát hiện những vết sần sùi mặt Tần Du còn đáng sợ như , rõ ràng mịn màng hơn nhiều.
“Trên trán tớ vẫn còn nhiều nốt sần sùi mà, bất quá, , tớ nháy mắt liền cảm thấy !” Tần Du bật , tâm tình lên ít.
Hạ Thanh Liên chút ngẩn ngơ. Tần Du đội một chiếc mũ rơm lớn, chút rách nát, nhưng chiếc mũ rơm hề ảnh hưởng đến vẻ khi cô rộ lên. Đôi mắt cong cong, hàng mày lá liễu giãn , dường như một đóa hoa dành dành e ấp thơm ngát nở trong núi, thấy liền hái về tay.
Tần Du cứ thế lặng lẽ trở nên xinh , trở nên rạng rỡ.
Hạ Thanh Liên vẫn luôn do dự, nên uyển chuyển cho Tần Du , giấy sổ tay mất của cô đang ở chỗ Triệu Triều Hà . trong khoảnh khắc , cô dập tắt ý định.
Cô coi như gì, thấy gì.
Triệu Triều Hà thích gì thì , cô cần thiết chọc giận.
“Cậu vốn dĩ . Thảo nào Cố Cẩn càng ngày càng thích , đối xử với dì và bà nội cũng càng ngày càng !” Hạ Thanh Liên cúi đầu nhổ cỏ heo, đùa một cách giả lả.
“Ha hả.” Nhắc tới Cố Cẩn, tâm tình Tần Du nháy mắt liền trầm xuống. Cô lảng sang chuyện khác: “ , tớ một bài toán , thể dạy tớ ?”
“Bài toán gì? Chỉ cần tớ , tớ đều cho .” Hạ Thanh Liên nhiệt tình trả lời.
“Bài , chu vi hình tròn, thế nào để tính diện tích hình tròn.” Tần Du vấn đề mà tối hôm đó cô vẫn giải .
“Vấn đề ?” Hạ Thanh Liên qua, dừng một chút : “Chỗ , liên quan đến hai công thức, một là Chu vi = 3.14 * đường kính, Diện tích = 3.14 * đường kính * đường kính / 4. Cho nên, nếu chu vi, thì Diện tích = chu vi * chu vi / (3.14 * 4). Rất đơn giản.”
“Cậu chỉ cần nhớ kỹ hai công thức là .” Hạ Thanh Liên bồi thêm một câu.
Tần Du dường như hiểu một chút: “Nghe vẻ đơn giản. Tớ nhớ kỹ mới !”
“Tần Du, thật sự ham học.” Hạ Thanh Liên .
Xem cái đà học tập của Tần Du, là ý theo Cố Cẩn thành phố?
Cô, một phụ nữ nông thôn học thức, kiến thức, nếu ở cùng Cố Cẩn trong thành phố, chỉ cách học tập.
Qua đợt “song thương” (thu hoạch kép hè thu), suất đề cử học đại học công nông của công xã sẽ đưa xuống, một công xã thường chỉ một suất. Tần Du bối cảnh “đỏ”, đợt cứu trợ còn lên báo, là nhân vật công xã trọng điểm biểu dương, dạo nuôi heo thành công, bây giờ cô còn đang nỗ lực học tập.
Hơn nữa ý tứ của Tần Chấn Bân đối với Thẩm Hồng Mai cũng rõ ràng.
Hạ Thanh Liên chợt chút nôn nóng.
Cô tuy là từ thành thị đến, nhưng suất nếu thật sự tranh, cô nhất định thể tranh Tần Du.
“Thanh Liên, ? Cậu thấy khỏe ?” Tần Du thấy sắc mặt Hạ Thanh Liên ưu sầu liền hỏi.
“Hình như sắp đến kỳ kinh nguyệt. Hơi khó chịu.” Hạ Thanh Liên sắc mặt khó coi .
“Vậy mau nghỉ ngơi .” Tần Du đẩy Hạ Thanh Liên sang một bên, để cô xuống đất.
Hình như cô cũng lâu tới kỳ kinh nguyệt, bất quá kinh nguyệt của cô vẫn luôn đều.
Có khi một tháng một , khi ba bốn tháng một , khi nửa năm mới một . Điều liên quan đến thức ăn đây của cô.
Cô phát d.ụ.c tương đối muộn, trong nhà điều kiện , 18 tuổi mới kinh nguyệt, bây giờ vẫn đều.
“Kỳ thực cũng khó chịu lắm.” Hạ Thanh Liên trả lời, thấy Tần Du mặt đầy vẻ khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, Tần Du rốt cuộc vẫn là quá dễ tin .
Bất quá cũng may, cô dễ tin .
“Phải uống chút nước đường đỏ, sẽ dễ chịu hơn. Chỗ tớ đường đỏ, cho một ít.” Tần Du quyết định thu sọt về trại heo.